Hoàng Dương tâm trạng cực tốt, trên mặt nở nụ cười, “Nếu tình hình này vẫn tiếp tục, cho dù Tống Gia bị xóa sồ ở Thiền Thành, chúng ta cũng sẽ không phải trả giá quá nhiều.
” Từ hôm qua đến giờ, ngắn ngủi hai mươi bốn giờ, một trận bão lớn đã xảy ra giữa Hoàng Gia và Tống Gia.
Cho đến nay, tình hìnhtạm thời của cơn bão này, Hoàng Gia,Hoàng Ngọc Hằng mất đi đôi chân, trong khi Tống Gia táng gia bại sản, thậm chí nhà tan cửa nát.
Đây là một cái kết đối với Hoàng Dương coi như không tệ.
Hoàng Vũ sắc mặt u ám, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo hung ác, “Có tin tức nói rằng Tống Gia đã bắt đầu trốn khỏi Thiền Thành, Sờ Trần, tuyệt không thể bỏ qua.
” “Chú hai,chú yên tâm, chỉ cần chúng ta phá hủy được Tống Gia, sau khi chúng ta ổn định lại, chỉ cần trả một cái giá.
muốnSỞ Trần biến mất, không khó.
” Hoàng Dương nói, “Sở Trầncũng không phải kẻ vô địch thiên hạ,chỉ cần trả ra cái giá đủ lớn, sẽ có người có thể giải quyết hắn, về phần vết thương ở chân của Ngọc Hằng… Tôi tin tưởng rằng Ngọc Hằng hẳn là một người có thiên tướng, ắn được trời bảo hộ.
” Hoàng Vũ gật đầu.
Lúc này, có người từ bên ngoài bước nhanh vào.
Hoàng Ngọc Trân cầm điện thoại di động kêu lên: “Cả nhà Tống Gia đã đến khách sạn Hoa Đằng, bọn họ chắc hẳn định dùng một bữa no nê lần cuối, rồi từ từ lên đường sao?” Hoàng Dương và Hoàng Vũ đồng thời nhíu mày.
Cả thành phố đang tập trung vào con đường chạy trốn của Tống Gia.
Tuy nhiên, lộ tuyến này, có điểm kỳ nạ.
“Bữa ăn cuối cùng?” Hoàng Ngọc Trân bình luận trên bài đăng trực tiếp của Hổ Tử.