Vứt Đi 10 Năm Tình Cảm

Chương 5



Tôi cố nén cơn buồn nôn đang cuộn trào nơi dạ dày, nốc cạn một ly.

Nhưng rõ ràng, Trần tổng không dễ gì bị đánh lạc hướng như vậy.

Ông ta nện cái ly xuống bàn, đập mạnh đến nỗi vang lên tiếng “cạch” rõ ràng.

Không khí trên bàn rượu bỗng chốc trở nên khó xử.

Có người khẽ cười, lên tiếng làm dịu tình hình:

“Trần tổng là người thương hoa tiếc ngọc, chỉ không nỡ nhìn tổng Hứa uống nhiều thôi mà.”

“Hứa tổng dù sao cũng là phụ nữ, chắc chưa hiểu phong cách làm ăn của Trần tổng…”

Tôi im lặng, không đáp.

Gương mặt Trần tổng đầy những thớ thịt phì nộn đã đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc phả ra từng luồng.

Ông ta nói:

“Xem ra, Hứa tổng không muốn lấy được dự án này rồi.”

“Cô tưởng tôi nhìn không ra cô có bạn trai hay không chắc? Dù có thật đi nữa, cậu ta mà so với tôi thì là cái thá gì?”

“Nếu anh ta giỏi thật, cô cần gì phải đi gọi vốn từng nhà? E là chỉ biết ăn bám thôi, chắc chỉ có ích được trên giường!”

Rõ ràng, ông ta đã say mèm.

Lại có người phụ họa:

“Hứa Trì này, Trần tổng để mắt tới cô là phúc phần của cô đó, biết điều mà nắm bắt cơ hội đi!”

Tôi vốn định giữ chút thể diện, thầm thở dài trong lòng.

Xem ra, hôm nay đến đây là vô ích rồi.

Tôi bật cười, dứt khoát nói:

“Trần tổng, xem ra hôm nay chúng ta không cần bàn gì thêm nữa.”

Ông Trần ngẩn ra một lúc, rồi càng giận dữ, mặt mũi vặn vẹo.

Tiếp theo, không còn là những câu lấp lửng khiếm nhã nữa, mà là mưa sa bão táp của những lời tục tĩu thô bỉ:

“Con đàn bà thối tha, cô tưởng mình là cái thá gì, hôm nay tôi đến đây là nể mặt cô lắm rồi!”

“Cỡ cô á, có gọi tôi lên giường tôi cũng chẳng thèm!”

Khoảnh khắc ấy.

Tôi như bị kéo ngược về mười mấy năm trước.

Khi tôi bị cặp vợ chồng già chuyên lừa đảo, mắng chửi giữa đường, lợi dụng sự yếu mềm và xấu hổ của con gái trẻ.

Hồi đó, tôi đơn độc, phải nhờ đến Lục Trình Phưởng mới thoát được.

Còn bây giờ…

Tôi đập mạnh ly rượu xuống sàn, vang lên một tiếng "choang" sắc lạnh.

Tôi cười lạnh:

“Trần tổng, nhà ông không có gương, thì ít nhất cũng phải có bãi nước tiểu chứ?”

“Bạn trai tôi có tám múi cơ bụng, là con lai tám nước, thông thạo tám ngoại ngữ, dân đa chủng tộc”

“Tôi tuy không phải người kén ăn, nhưng trước giờ quen ăn đồ ngon rồi, mấy thứ như Trần tổng, tôi nuốt không vô đâu.”

Đúng lúc ấy.

Tôi nhìn thấy Tưởng Tồn Dã đang đứng ở cửa phòng riêng.

Nửa tiếng trước, tôi đã nhắn cho anh, bảo anh đến để tiếp viện.

Nhưng không biết anh đã đến từ lúc nào, nghe được bao nhiêu.

Gương mặt anh có chút cứng đờ.

Mọi ánh nhìn trong phòng đều dồn cả về phía anh.

Có vẻ anh vừa vội vàng chạy từ phòng gym đến, còn mặc áo thun và quần thể thao.

Tóc còn hơi ướt, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm mát lạnh.

Cơ bắp sau vận động vẫn còn đỏ ửng và căng chặt, đẩy lớp vải áo thun lên thành từng đường rõ rệt.

Gương mặt như bước ra từ mô hình 3D, khiến cả căn phòng lặng đi một nhịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhìn về phía anh.

Không hiểu sao, mặt anh bỗng đỏ lên, rồi cất tiếng đầu tiên sau khi đến:

“Đúng vậy, tôi là con lai tám nước.”

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào…

Gương mặt Trần tổng "vô tình" chạm vào nắm đ.ấ.m của Tưởng Tồn Dã.

Trần tổng hét lên đòi gọi cảnh sát:

“Tôi sẽ kiện cậu đến tán gia bại sản!”

“Cái công ty quèn của các người, tên Vị Trì gì đó phải không, ngày mai tôi cho sập luôn!”

Tim tôi khẽ giật một cái.

Có chút hối hận vì vừa rồi hành động quá cảm tính.

Nhưng… nếu được quay lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm y như vậy.

Tưởng Tồn Dã nhìn thấy sắc mặt trĩu nặng của tôi, liền hơi áy náy nói:

“Hứa tổng… tôi không nên đánh ông ta phải không?”

“Mẹ tôi hay nói tôi là kiểu ra tay trước, suy nghĩ sau…”

Dù trong lòng còn bất an, tôi cũng không để lộ ra ngoài.

Tôi mỉm cười nhìn anh:

“Không đâu, tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”

Tưởng Tồn Dã khựng lại một chút.

“Anh không cần tự trách. Ngay khi gọi anh đến, tôi đã phần nào đoán được chuyện gì sắp xảy ra rồi. Dù sao thì…”

“Năm ngoái, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chẳng phải anh cũng hạ gục hai tên say rượu sao?”

“Lần này, anh làm rất tốt.”

Khuôn mặt Tưởng Tồn Dã thoáng ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lạ thật, rõ ràng người đi tiếp khách tối nay là tôi, đâu phải anh.

Chẳng lẽ… anh cũng uống rượu?

Hay có lẽ… là do hồi hộp quá.

Tôi nhẹ nhàng trấn an:

“Tôi sẽ thuê luật sư cho anh. Nếu phải bồi thường, để tôi lo.”

Thế nhưng, chỉ vài phút sau, Trần tổng lại… tự rút đơn báo công an.

Ánh mắt ông ta nhìn Tưởng Tồn Dã bỗng đầy vẻ sợ hãi.

“Không ngờ bạn trai Hứa tổng lại là công tử nhà họ Tưởng!”

“Sao không nói sớm chứ? Người một nhà cả mà, vừa rồi còn lịch sự mà sờ tôi một cái!”

Trần tổng vừa cúi đầu vừa cười hề hề, tiễn tôi và Tưởng Tồn Dã ra tận xe.

Lật mặt nhanh như lật sách mượt mà, trơn tru.

Ánh đèn thành phố hắt lên cửa kính xe, ngũ sắc lung linh.

Đã mười giờ đêm, nhưng đường trên cao vẫn còn hơi kẹt xe.

Tôi và Tưởng Tồn Dã ngồi ở hàng ghế sau.

Đùi anh vô tình chạm vào tôi.

Tôi liếc mắt nhìn anh.

Anh lập tức khép chặt hai chân lại, im lặng như học sinh tiểu học bị điểm danh.

Sau một khoảng im lặng kéo dài.

Tôi mở lời:

“Anh không có gì muốn nói với tôi à?”

Tưởng Tồn Dã “hả?” một tiếng, hoảng hốt quay sang nhìn tôi.

“Chị nhận ra rồi à?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com