Bùi Nghiêu: "Có hút không? Không hút thì tôi lấy lại đấy."
Đáy mắt Châu Dị ánh lên ý cười, anh cúi đầu châm thuốc.
Thuốc lá được châm lửa, Châu Dị rít một hơi, nhả khói vào không trung.
Bùi Nghiêu lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá của Châu Dị, châm lửa, trầm giọng nói: "Trong lòng khó chịu thì cứ nói ra."
Châu Dị ngậm điếu thuốc, cười nói: "Không có."
Bùi Nghiêu nói: "Chú nhỏ không cố ý."
Châu Dị mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu: "Tôi biết."
Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị, cuối cùng cũng không nói lời an ủi, anh ta gạt tàn thuốc: "Nghe nói bà ấy sắp không qua khỏi rồi. Mấy ngày nay bà ấy còn gắng gượng tự mình chọn nơi an nghỉ cuối cùng."
Châu Dị biết "bà ấy" trong miệng Bùi Nghiêu là ai.
Bùi Nghiêu cúi đầu, vứt điếu thuốc mới hút được hai hơi đi, do dự một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Châu Dị: "Ông chắc chắn không muốn gặp bà ấy lần cuối sao?"
Châu Dị nheo mắt hút thuốc, không trả lời.
Bùi Nghiêu: "Bà ấy sống chết thế nào không liên quan đến tôi, nhưng ông là anh em của tôi, tôi không muốn ông sau này phải hối hận."
Bùi Nghiêu lấy điện thoại ra xem, rồi nói: "Tôi đi mua chút đồ cho dì."
Châu Dị liếc nhìn anh ta: "Đi đi."
Bùi Nghiêu "ừ" một tiếng, cất điện thoại vào túi: "Có việc gì thì cứ gọi cho tôi."
Châu Dị cười chế giễu: "Đừng lải nhải nữa".
Thời tiết mùa hè quá oi bức.
Ngay cả gió cũng không hề mát mẻ.
Bùi Nghiêu đi không lâu, Châu Dị ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, rồi quay người trở lại bệnh viện.
Khoa sản ở tầng bốn, còn Ngô Tiệp đang nằm ở tầng mười một của Khoa ung bướu.
Châu Dị đứng trong thang máy, bấm nút lên tầng bốn, khi thang máy đến tầng bốn, anh không xuống, mà bấm nút lên tầng mười một.
Theo thang máy từ từ đi lên, Châu Dị siết chặt tay trong túi quần.
Vài phút sau, Châu Dị xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Ngô Tiệp.
Cửa phòng bệnh của Ngô Tiệp không đóng, lúc này bà đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh.
Lâu ngày không gặp, Ngô Tiệp gầy hơn lần trước rất nhiều.
Bộ đồ bệnh nhân trên người bà trông rộng thùng thình.
Nhìn từ phía sau, giống như một đứa trẻ đang lén mặc quần áo của người lớn.
Châu Dị nhìn bóng lưng gầy gò của bà, nhíu mày, anh không thể nào liên tưởng bà với người phụ nữ trong ký ức của mình.
Đúng lúc Châu Dị đang ngẩn người, Ngô Tiệp đột nhiên quay đầu lại như cảm nhận được điều gì đó.
Bắt gặp ánh mắt của Ngô Tiệp, Châu Dị giật mình.
Châu Dị định lên tiếng thì Ngô Tiệp nhìn anh với ánh mắt vô hồn, hỏi: "Ai đấy?"
Châu Dị: "..."
Vì ung thư giai đoạn cuối, thị lực của Ngô Tiệp đã bị ảnh hưởng.
Ở gần thì không sao, nhưng nếu cách xa hơn một mét, bà chỉ có thể dựa vào hình dáng để phán đoán.
Ngô Tiệp nói xong, thấy người đứng ở cửa không lên tiếng, bà lại hỏi: "Cậu tìm nhầm phòng bệnh rồi à? Phòng này chỉ có mình tôi thôi."
Nhìn Ngô Tiệp không nhận ra mình, Châu Dị siết chặt quai hàm.
Ngô Tiệp hỏi hai lần mà không nhận được câu trả lời, bà liền bước tới hai bước, khi đến gần Châu Dị khoảng một mét rưỡi, bà nín thở rồi đột nhiên dừng lại.
Châu Dị trầm giọng hỏi: "Mắt bà bị sao vậy?"
Ngô Tiệp: "Không, không sao..."
Châu Dị nhíu mày: "Ung thư giai đoạn cuối sẽ ảnh hưởng đến thị lực sao?"
Ngô Tiệp nhìn Châu Dị với ánh mắt mờ mịt, biết không thể giấu được nữa, bà gật đầu, rồi lại sợ anh lo lắng, vội vàng nói: "Không sao, mẹ cũng không hay xem gì, hơn nữa, nếu ở gần thì vẫn nhìn thấy rõ..."
Ngô Tiệp vội vàng giải thích.
Nói được một lúc, bà chợt nhận ra có lẽ Châu Dị không muốn nghe những lời này, liền mím môi: "Con, con có muốn vào ngồi một lát không?"
Châu Dị liếc nhìn bà: "Ừ."
Nghe thấy Châu Dị muốn vào ngồi, Ngô Tiệp vừa bất ngờ vừa xúc động.
Bà vội vàng quay người, đi đến bình nước nóng lạnh, lấy cốc giấy dùng một lần rót nước, hai tay bưng đến trước mặt Châu Dị.
Châu Dị ngồi trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ, thấy bà đưa nước, liền ngẩng đầu nhìn bà.
Một lúc sau, Châu Dị đưa tay ra: "Cảm ơn."
Ngô Tiệp vội rụt tay lại, luống cuống lau tay vào áo: "Ở đây mẹ chỉ có nước lọc thôi, không có nước ngọt hay cà phê. Nếu con muốn uống, mẹ đi mua cho."
Từng câu từng chữ, từng hành động của Ngô Tiệp đều khiến Châu Dị khó chịu.
Ngô Tiệp nói xong, thấy Châu Dị không lên tiếng, bà liền im lặng, đi đến bên giường bệnh ngồi xuống.
Căn phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường.
Một lúc sau, Châu Dị lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Nghe nói bà đã cứu dì của Nghênh Nghênh."
Sau chuyện vừa rồi, Ngô Tiệp căng thẳng, hai tay đặt trên đùi, không biết để vào đâu, bà lắp bắp trả lời: "Tình, tình cờ thôi, mẹ từ nghĩa trang Tây Sơn về, vừa, vừa hay gặp dì của Nghênh Nghênh bị người ta bắt nạt..."
Châu Dị cười khẩy: "Trước đây bà ghét nhất là xen vào chuyện của người khác."
Ngô Tiệp mím môi thành một đường thẳng: "Bác sĩ Bùi luôn chăm sóc mẹ rất tận tình, mẹ thấy chuyện như vậy, không thể không giúp..."
Châu Dị cười lạnh: "Bà ăn chay niệm phật mấy chục năm, bây giờ cuối cùng cũng có chút lòng trắc ẩn rồi."