Sầm Hảo mím môi không nói, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ: "Cầm thú."
Sầm Hảo vừa dứt lời, tay Tần Trữ đang đặt trên đầu cô khựng lại một giây, rồi trầm giọng đáp: "Ừ."
Sầm Hảo: "..."
Đối mặt với sự thừa nhận thẳng thắn của Tần Trữ, Sầm Hảo cảm thấy như đấm vào bông, dùng hết sức mà không có chút tác dụng nào.
Tần Trữ nhìn thấu suy nghĩ của cô, đưa tay ra trước mặt cô: "Cắn một cái cho hả giận?"
Sầm Hảo cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mặt cô đỏ bừng: "Không cần."
Tần Trữ: "Anh rửa tay rồi."
Sầm Hảo: "..."
Sầm Hảo nằm trên giường đến tận tối.
Nhìn thấy trời đã tối, Sầm Hảo mặc áo sơ mi của Tần Trữ, chạy sang phòng ngủ bên cạnh.
Đợi đến khi Tần Trữ từ thư phòng về, cô đã chạy mất.
Nhìn căn phòng trống trơn, Tần Trữ nhướng mày, đi sang phòng bên cạnh gõ cửa.
Ban đầu, Sầm Hảo giả vờ không nghe thấy, sau đó thấy Tần Trữ quá kiên trì, cô mím môi nói: "Tối, tối nay em ngủ ở phòng này."
Tần Trữ: "Anh ngủ cùng em nhé?"
Sầm Hảo trả lời rất nhanh: "Không cần."
Tần Trữ đứng ngoài cửa, hai tay đút vào túi quần, khoảng bảy tám giây sau, anh hạ giọng nói: "Tối nay anh đảm bảo sẽ không làm gì cả."
Lời đàn ông nói, ma quỷ cũng không tin.
Đặc biệt là trong chuyện này.
Tuy Sầm Hảo trước đây chưa từng trải sự đời, nhưng không có nghĩa là cô không biết gì về chuyện này.
Hồi đại học, cô đã từng nghe qua câu chuyện cười "anh chỉ cọ cọ thôi, không đi vào đâu", có thể nói là "ai ai cũng biết".
Tần Trữ nói xong, thấy Sầm Hảo không trả lời, anh đặt tay lên tay nắm cửa định mở cửa, nhưng đúng lúc anh định xoay tay nắm cửa thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.