Xe dừng lại, Tiểu Tam thấy ghế sau không có động tĩnh gì, cứ tưởng Tần Trữ say rượu ngủ quên, cậu ta vừa ngẩng đầu lên định nhìn thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tần Trữ trong gương chiếu hậu.
Tiểu Tam cười nói: "Luật sư Tần, đến nơi rồi."
Tiểu Tam thầm nghĩ: Đôi mắt của mình đúng là hay gây chuyện.
Tiểu Tam nói xong, Tần Trữ vẫn không có phản ứng gì.
Đến khi nụ cười trên mặt Tiểu Tam sắp cứng đờ lại, Tần Trữ mới chậm rãi lên tiếng: "Tiểu Tam."
Tiểu Tam nghiêng người: "Luật sư Tần, anh cứ nói."
Tần Trữ nhìn thẳng vào cậu ta: "Trông tôi có giống say rượu không?"
Tiểu Tam không đoán được suy nghĩ của Tần Trữ lúc này, chỉ có thể thành thật trả lời: "Không giống."
Tần Trữ nghe vậy, nhíu mày: "Không giống sao?"
Tiểu Tam: "Vậy là... giống?"
Tần Trữ: "Tôi đang hỏi cậu, không phải để cậu hỏi lại tôi."
Tiểu Tam cười gượng: "Luật sư Tần, có khả năng là tôi vừa trả lời câu hỏi của anh rồi đấy."
Tần Trữ im lặng.
Một lúc sau, Tần Trữ ngả người ra sau, thản nhiên nói: "Đi mua một thùng bia, uống với tôi một chút."
Lúc này mà Tiểu Tam vẫn không hiểu ý đồ của Tần Trữ thì đúng là đồ ngốc.
Tiểu Tam gật đầu, lấy điện thoại trên bảng điều khiển, tiện thể hỏi Tần Trữ: "Luật sư Tần, có cần mua thêm đồ nhắm không?"
Chỉ uống rượu... có phải hơi... rát cổ họng không...
Đối mặt với câu hỏi chân thành của Tiểu Tam, Tần Trữ không nói gì, chỉ liếc nhìn cậu ta một cái.
Tiểu Tam cười gượng: "Hiểu rồi, không cần."
Nói xong, Tiểu Tam cầm điện thoại, mở cửa xuống xe.
Thực ra trong biệt thự có bia, nhưng Tiểu Tam không dám vào lấy.
Lỡ như đụng phải Sầm Hảo, bị cô phát hiện ra gì đó, thì chuyện cậu ta bị "đày" đến chỗ Bùi Nghiêu chắc chắn sẽ thành sự thật.
Siêu thị nằm ở một con phố khác, không xa nhưng cũng không gần.
Tiểu Tam đi mua rượu rồi quay lại biệt thự, mất chừng hai mươi phút.
Đợi đến khi cậu ta xách một thùng bia quay lại xe, Tần Trữ đã bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Tiểu Tam không dám nói gì, lấy một lon bia ra, mở nắp, đưa cho Tần Trữ: "Luật sư Tần."
Tần Trữ nhận lấy, một tay chống lên đầu gối, uống ừng ực hai ngụm, bóp lon bia: "Uống mấy lon thì say?"
Tiểu Tam uống một ngụm bia, thành thật nói: "Với tửu lượng của tôi thì ba lon là gục, còn tửu lượng của anh, tôi đoán uống hết cả thùng cũng chưa chắc say."