Ông cụ Vạn tuổi đã cao, một chân đã bước vào quan tài rồi.
Không đánh cũng chưa biết sống được bao lâu nữa, đánh thêm một trận, chắc chắn sẽ đi đời nhà ma ngay tại chỗ.
Trên đường về, Bùi Nghiêu nắm chặt vô lăng, khẽ cười nói: "Châu Dị, bây giờ tôi mới hiểu được sự quan tâm của ông dành cho Nghênh Nghênh."
Châu Dị nghiêng đầu: "Cái gì?"
Bùi Nghiêu: "Thật sự có thể mất mạng."
Trước đây, anh còn cười nhạo Châu Dị, nói anh ta nâng niu Khương Nghênh trong lòng bàn tay, sợ rơi, ngậm trong miệng thì sợ tan.
Cho đến khi chuyện này xảy ra, anh mới nhận ra rằng, yêu một người thật sự sẽ như vậy.
Khoảnh khắc biết Khúc Tích bị bắt cóc, lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là nghẹt thở.
Anh thậm chí còn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nếu Khúc Tích bị giết thì sao.
Câu trả lời rất rõ ràng, anh sẽ cho cả nhà họ Vạn chôn cùng, sau đó anh cũng tuyệt đối sẽ không sống một mình.
Khi suy nghĩ này xuất hiện, chính anh cũng bị giật mình, nhưng rất nhanh sau đó anh đã bình tĩnh lại.
Tình yêu chẳng phải là như vậy sao, cả đời chỉ có một người.
Đưa Châu Dị về Thủy Thiên Hoa Phủ xong, Bùi Nghiêu không vào trong.
Anh hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay chào Châu Dị, rồi đạp ga phóng đi.
Một tiếng sau, Bùi Nghiêu xuất hiện ở căn hộ của Khúc Tích.
Anh quen đường quen lối đi thang máy lên lầu, đứng trước cửa, hít sâu hai hơi, rồi giơ tay gõ cửa.
Gõ cửa hai tiếng, bên trong vang lên giọng Khúc Tích: "Đến đây."
Khúc Tích vừa nói vừa lau tóc ướt ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Bùi Nghiêu sải bước vào trong, chưa để Khúc Tích kịp phản ứng, anh đã ấn cô vào tường, cúi đầu hôn lên môi cô.
Khúc Tích ngẩn người một giây, rồi vòng tay ôm cổ Bùi Nghiêu.
Nụ hôn chưa kết thúc, Khúc Tích nếm được vị mặn, cô mở mắt ra, thấy trên mặt Bùi Nghiêu có nước mắt.
Khúc Tích chưa bao giờ thấy Bùi Nghiêu như vậy, tim cô đập thình thịch, cảm thấy chua xót khó tả.
Bùi Nghiêu áp trán vào trán cô, thở hổn hển, khàn giọng nói: "Kết hôn, kết hôn ngay lập tức, không cần xem ngày tốt nữa, ngày mai kết hôn luôn, anh không đợi được nữa, một giây cũng không muốn đợi nữa…"