Nhìn Sầm Hảo ngơ ngác, Tần Trữ cúi xuống hôn lên khóe môi cô, cười nói: "Con bé nhà A Dị đúng là 'cây ớt nhỏ', ở trường đánh nhau với người ta, không thắng được thì gọi anh trai đến, rồi gọi cả Nhiếp Thành, lại còn gọi cả con trai em nữa."
Sầm Hảo: "..."
Giỏi lắm.
“Một chọi một” đánh không lại, liền chọn cách “ỷ đông hiếp yếu”.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Sầm Hảo, Tần Trữ mỉm cười giải thích: "Yên tâm, không phải con bé Ninh Ninh ỷ đông hiếp yếu đâu, nó không thắng được là vì đối phương ‘lấy thịt đè người’ trước."
Sầm Hảo cảm thấy hoang mang.
Tần Trữ nói tiếp: "Bên kia bảy người, bên này bốn người, mấy đứa nó đánh cho đối phương một trận tơi bời."
Sầm Hảo nghe vậy, mím chặt môi.
Tần Trữ: "Vẫn muốn sinh con gái sao?"
Sầm Hảo hít một hơi: "..."
Tần Trữ trêu Sầm Hảo: "Sinh thêm một cô con gái hoạt bát như Ninh Ninh nữa à? Nghe nói mấy hôm trước con bé vừa làm vỡ cái bình hoa của Nghênh Nghênh đấy."
Sầm Hảo im lặng không nói.
Thấy Sầm Hảo không nói gì, Tần Trữ siết chặt tay đang đặt trên eo cô, kéo cô sát lại gần mình, khàn giọng nói: "Vợ, nếu em thực sự muốn sinh, anh cũng có thể phối hợp."
Lúc này, Sầm Hảo không còn muốn sinh con gái nữa, cô chống tay lên vai Tần Trữ, ho khan hai tiếng: "Em, em đột nhiên nhớ ra con trai em còn mấy bài toán chưa làm, em đi dạy nó đây."
Tần Trữ khẽ cười, giọng trầm ấm: "Bây giờ đã mười một giờ rồi, với lại việc học của con trai từ bao giờ cần chúng ta phải lo lắng vậy?"
Tần Trữ nói xong, bế Sầm Hảo lên giường.
Sầm Hảo đỏ mặt, lúc Tần Trữ cúi người xuống, cô đẩy anh: "Không, không sinh nữa, anh, anh lấy đồ trong tủ đầu giường ra..."