Châu Dị nói xong, dừng lại mấy giây, cười khẩy rồi nói:
"Cậu chuẩn bị đi, lát nữa cùng tôi về nhà chính."
Nói xong, Châu Dị cúp điện thoại, ánh mắt thâm sâu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khương Nghênh đứng ở cửa phòng tắm, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Châu Dị.
Không biết tại sao, lúc này chợt cảm thấy anh thật cô đơn, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Khương Nghênh mím môi, đứng một lúc mới hỏi:
"Nhà chính có chuyện gì vậy?"
Điếu thuốc Châu Dị đang cắn trên môi rung lên, anh xoay người lại, chợt mỉm cười:
"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Châu Dị nói xong, hai tay đút túi quần, nhìn Khương Nghênh nói:
"Em đến đây."
Khương Nghênh bước tới, Châu Dị vòng tay qua eo cô, đẩy cô đến bên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, ngón tay thon dài chỉ vào khoảng không gian rộng mở ngoài cửa sổ:
"Em có thích hoa hồng không? Khi mùa xuân đến, anh sẽ trồng cho em một ít."
Hai người ăn sáng xong mới ra khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, trợ lý Trần đã đợi ở ngoài cửa.
Nhìn thấy Châu Dị và Khương Nghênh, trợ lý Trần chủ động đi xuống mở cửa.
Châu Dị liếc nhìn anh, đặt tay lên cửa xe đang mở:
"Cậu làm xong việc tôi nhờ chưa?"
Trợ lý Trần nhìn bàn tay đang lưng chừng giữa không khí, sau đó liếc nhìn Khương Nghênh đang cúi người ngồi vào trong xe, anh chợt hiểu ra, vội vàng trả lời:
"Xong rồi ạ."
Châu Dị "ừ", theo Khương Nghênh lên xe, nói với trợ lý Trần:
"Lên xe!"
Trần Triết: Tôi là một công cụ người.
Nửa giờ sau, xe tới nhà chính nhà họ Châu.
Khi Châu Dị và Khương Nghênh bước vào, ông cụ Châu đang ăn sáng với những người khác.
Nhìn thấy Châu Dị, ông cụ Châu chau mày, và chợt có dự cảm không tốt:
"Sáng nay không đi làm à?"
Châu Dị buông tay Khương Nghênh, đi đến nhà ăn, vào thẳng đến phía sau ông cụ Châu, đặt hờ một tay lên lưng ghế của ông, uể oải nói:
"Ông nội, ông ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện."
Châu Dị nói xong, nhìn về phía Châu Kỳ đang vùi đầu ăn cháo.
"Kỳ Kỳ, ăn nhiều một chút."
Châu Kỳ nghe vậy thì cảm thấy nghẹn, ngẩng đầu nhìn Châu Dị với ánh mắt cảnh giác.
Đôi môi Châu Dị nhoẻn nụ cười, vẻ mặt đầy vô hại:
"Bình thường anh hai có tốt với em không?"
Châu Kỳ chột dạ, sắc mặt hơi thay đổi:
"Tốt ạ."
Châu Dị cười nói:
"Tốt là được rồi, em ăn tiếp đi."
Vì sự xuất hiện của Châu Dị nên bữa sáng của mọi người trở nên vô vị.
Đặc biệt là Châu Kỳ, cô luôn cảm thấy thon thót, thầm đưa ánh mắt cầu cứu với Lục Mạn không biết bao lần.
Lục Mạn cắn răng không đáp, dùng bữa xong lại giúp người hầu dọn bàn như thường lệ.
Ăn cơm xong, ông cụ Châu đứng dậy chống nạng đi đến phòng khách, vừa đi vừa nói với Châu Dị với vẻ mặt bình tĩnh:
"Hôm nay cháu về là muốn làm gì?"
Châu Dị đi theo phía sau ông cụ Châu, cười nửa miệng và nói:
"Ông nội, cháu nhớ lần trước ông đã nói với cháu rồi, làm gì cũng không nên đuổi cùng giết tận."
Ông cụ Châu hừ khẽ:
"Chẳng mấy khi, giờ cháu có thể nghe lọt lỗ tai lời ông nói rồi nhỉ?"
Ông cụ Châu nói xong bước tới ghế sô pha ngồi xuống.
Châu Dị ngồi xuống bên cạnh ông cụ, đưa tay với lấy bộ ấm trà giúp ông cụ pha trà.
Ông cụ Châu rất hài lòng với sự thể hiện của Châu Dị, vẻ mặt dần dần dịu lại:
"Chúng ta đều là người một nhà, bất kể lúc nào, mấy đứa đều là chỗ dựa của nhau."
Châu Dị nhếch đôi môi mỏng, hai tay đưa chén trà đã pha cho ông cụ:
"E là chỗ dựa mà ông để lại cho cháu hơi bị thông gió."
Ông cụ Châu nhìn chén trà trong tay Châu Dị nhưng không vội nhận.
Châu Dị mỉm cười, đặt trà xuống, dựa vào ghế sofa, lạnh lùng nói: