"Đừng căng thẳng, đó chỉ là chuyện một người yêu thâm sẽ làm, nịnh bợ mà, em hiểu còn gì."
Châu Dị càng xem thường mình, trái tim Khương Nghênh càng không khỏi run rẩy.
Cuối cùng, Khương Nghênh cảm thấy trong mắt mình như có một lớp sương mù, chỉ hơi thiếu kiểm soát thì nó sẽ nhanh chóng biến thành những giọt nước mắt nóng hổi.
Điếu thuốc gần như cháy dở giữa môi Khương Nghênh, Châu Dị đưa tay gỡ tàn thuốc, kề sát môi cô, cọ cọ vào môi cô rồi an ủi:
"Anh nhớ lần đó anh nhìn thấy em em đã hút thuốc ở ngoài phòng khám tâm lý."
Khương Nghênh mở mắt ra, hốc mắt đỏ bừng:
"Đã lâu lắm rồi."
Châu Dị dập điếu thuốc trong tay, một tay đặt lên gáy Khương Nghênh, bóp nhẹ:
"Nhưng anh nhớ."
Khương Nghênh hít thở khó khăn, lồng ngực tựa như bị một loại cảm xúc nào đó bóp nghẹt.
Châu Dị có giọng nói trầm bổng, dè dặt dỗ dành cô:
"Anh đoán lần đó cũng là vì tâm trạng em bất ổn nhỉ?"
Khương Nghênh:
"Em đã gặp ác mộng."
Ánh mắt Châu Dị tràn đầy sự dịu dàng, ấm áp:
"Sau này nếu gặp ác mộng, em cứ nói với anh."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Châu Dị, Khương Nghênh cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.
Châu Dị quá hiểu Khương Nghênh.
Bề ngoài cô ấy có vẻ cương quyết và lạnh lùng nhưng bên trong lại nhạy cảm và mềm mỏng hơn bất kỳ ai khác.
Châu Dị biết lúc này Khương Nghênh đang hoảng hốt và lo lắng, anh không ôm cô chặt nữa và nhìn cô, nói nhỏ: