Tuy vẻ ngoài Châu Dị trông như là người mới đến ghi hình chương trình, nhưng thực tế, không ai thực sự dám xem anh là người mới.
Bọn họ miệng gọi "Châu Dị", nhưng thực ra lòng ai cũng đều có những tính toán riêng cho mình.
Thấy Thiệu Hạ khá hoảng hốt, Châu Dị cười thầm rồi nói:
"Nhà bếp còn cơm không?"
Thiệu Hạ vội vàng đáp.
"Còn."
Châu Dị.
"Giúp tôi đun nóng lại, sau đó mang lên cho Khương Nghênh."
Thiệu Hạ gật đầu.
"Vâng."
Thiệu Hạ đáp xong, sải bước xuống lầu.
Châu Dị nhìn theo lưng cô rồi hỏi.
"Cô tên Thiệu Hạ đúng không?"
Thiệu Hạ quay lại.
"Vâng, Sếp Châu."
Châu Dị cười mỉm.
"Khương Nghênh có ấn tượng khá tốt với cô."
Thiệu Hạ căng thẳng.
"Cảm ơn Trưởng phòng Khương."
Châu Dị: "Cô về đi tìm Chúc Kha, nói với cậu ấy là tôi nói, bảo cậu ta với cô tạo couple, đợi show ghi hình xong, tôi sẽ sắp xếp cho hai người một bộ phim."
Thiệu Hạ kinh ngạc lẫn vui mừng. Liên tục cảm ơn.
"Cảm ơn, cảm ơn Sếp Châu."
Châu Dị đưa tay chậm rãi sửa lại cổ áo.
"Cô gặp may thôi."
Châu Dị nói xong, sải bước xuống lầu.
Thiệu Hạ trấn tĩnh tâm trạng, xuống lầu hâm cơm cho Khương Nghênh.
Cơm đun nóng xong, Thiệu Hạ bê lên lầu, bước đến phòng Khương Nghênh đang định gõ cửa, thì gặp ngay Lạc Hàm mở cửa đang chuẩn bị xuống lầu.
"Ôi, cô giúp việc nhỏ cũng được đó chứ! Người ta ngủ nướng không xuống ăn cơm, cô còn đặc biệt đun nóng mang lên nhỉ?"
Thiệu Hạ cắn môi không lên tiếng, đưa tay gõ cửa phòng.
Thấy Thiệu Hạ chẳng nói chuyện với mình, Lạc Hàm càng thêm hống hách.
"Cô ta chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng truyền thông mà thôi, cô nghĩ cô đu bám cô ta thì có thể leo được cây to gì đấy à?"
Lạc Hàm dứt lời, Thiệu Hạ đổi sắc mặt liên tục từ đỏ sang xanh.
Trước khi đến ghi hình, quản lý của Thiệu Hạ có nhiều lần cảnh cáo cô đừng gây thị phi, nên Thiệu Hạ luôn khiêm tốn, kín đáo hết mực, cô lo sẽ gây chuyện.
Mấy lần trước Lạc Hàm cũng từng đâm thọt cô vài lần, nhưng lần nào cô cũng đều nhịn.
Lạc Hàm cũng nhận thức được tính ép dạ cầu toàn của Thiệu Hạ nên càng làm tới.
"Tôi đang nói với cô mà, cô câm sao?"
Thiệu Hạ hổn hển.
"Đều là bạn bè, Khương Nghênh không ăn cơm, tôi mang cơm lên giúp, cô không cần phải khắc nghiệt như vậy làm gì.
Lạc Hàm cười khinh bỉ.
"Bạn bè? Cô coi người ta là bạn bè, nhưng người ta có coi cô là bạn không?"