Cậu thanh niên tên Cận Bạch, năm nay 21 tuổi. Chưa từng đi học, không cha không mẹ, chỉ có một người bà năm nay hơn 80 tuổi.
Thấy cậu nhỏ tuổi, chưa học hành vậy thôi chứ thực sự là có chút bản lĩnh.
Bình thường dựa vào việc điều tra người này người kia để sống, cậu ta cũng khá có tiếng tăm trong giới này.
Khương Nghênh quen cậu hồi ba năm trước, lúc đó cậu vừa tròn 18 tuổi. Người thì nhỏ mà già đời, cực kỳ sỏi đời.
Cận Bạch dứt lời, cười với Khương Nghênh.
Khương Nghênh mấp máy đôi môi.
"Vậy lát nữa cậu bảo vệ tôi cho tốt đó. Nếu không e là sau này cậu chẳng kiếm được tiền của tôi đâu."
"Không thành vấn đề!"
Hai người lần lượt vào bên trong xưởng, công nhân trong xưởng vừa nhìn thấy họ thì đổi sắc mặt.
Những công nhân đó nhìn nhau, tạm dừng công việc, rồi cầm theo dụng cụ làm việc mà tụ lại xung quanh hai người.
"Ôi, mỹ nữ! Sửa xe à?"
Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên.
"Tôi tìm Vương Thành."
"Tìm sếp chúng tôi à? Sếp chúng tôi không có đây, vừa mới đi rồi."
"Đừng có điêu! Tôi canh ở ngoài suốt, sếp các người ra ngoài lúc nào chứ?"
Cận Bạch dứt lời, mấy người công nhân chen nhau nhìn cậu.
Đừng thấy Cận Bạch ốm yếu nhỏ con mà xem thường, lúc này cậu chẳng hề sợ hãi điều gì.
"Sao? Ông đây nói sai à?"
Cận Bạch nói xong, cười với công nhân đang cầm đầu. Còn muốn tiếp tục châm chọc vài lời, thì Khương Nghênh khom lưng cầm cây cờ lê từ dưới sàn lên, xoay người bước đến trước một chiếc xe dựng gần nhất đập vài cái.
Thấy vậy, công nhân cầm đầu chửi thề, bước lên ngăn lại.
Khương Nghênh lạnh lùng nhìn anh ta. Xoay xoay cờ lê trong tay.
"Tôi nói lại lần nữa, tôi muốn gặp Vương Thành."
"Con mụ nhà cô điên rồi phải không? Cô có biết là ba chiếc xe cô đập bao nhiêu tiền không?"
Khương Nghênh cất giọng nói càng lạnh lùng hơn.
"Tôi không có thời gian đôi co với các người, cho các người 5 phút. Nếu tôi không thấy Vương Thành, tôi sẽ đập hết mọi chiếc xe đang đậu ở đây."
Khương Nghênh dứt lời, đưa tay nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ.
Mấy người đàn ông đều không ngờ một cô gái mà có thể ra tay độc địa đến vậy.
Chẳng nói lời thừa nào, mà kề dao đúng động mạch.
Những người đàn ông ấy nhìn nhau, cuối cùng người đàn ông cầm đầu chửi thề vài câu, rồi xoay lưng bỏ đi.
Chừng một phút sau, người đàn ông cầm đầu quay lại, bên cạnh có một người đàn ông chừng 40 tuổi.
Khương Nghênh nhìn thấy đối phương, vừa nhìn là nhận ra ngay đúng là Vương Thành mà cô tìm.
Khương Nghênh ném chiếc cờ lê đang cầm trong tay, bước lên trước.
"Anh định nói chuyện với tôi ở đây, hay là ra ngoài nói?"
Vương Thành rõ ràng là biết cô đến đây với lý do gì, nên chau mày và nói.
"Chúng ta ra ngoài nói đi."
Khương Nghênh không phản bác, hất cằm, ra hiệu bảo anh ta ra ngoài.
Ra khỏi xưởng, Cận Bạch vẻ mặt sùng bái nhìn Khương Nghênh.
"Chị Khương Nghênh, lúc này chị oai ghê. Em cứ nghĩ là chị sẽ nói lý lẽ với họ."
Khương Nghênh nói dứt lời.
"Tôi chỉ nói lý với người chịu nghe lý."
Cận Bạch tán đồng.
"Đúng vậy, những người lúc nãy dù chị có nói lý cả đêm cũng e là chẳng nói được."
Khương Nghênh nhìn Cận Bạch.
"Do vậy, tại sao phải lãng phí thời gian nói lý với họ?"
Khương Nghênh nói xong, bảo Cận Bạch đứng chờ, còn mình thì đưa Vương Thành lên xe.
Vương Thành vừa lên xe thì trên trán túa ra lấm ấm mồ hôi, anh ta phải đưa tay lau.
"Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Khương Nghênh đưa tay với lấy chai nước suối ở trên cửa xe rồi mở nắp uống một hơi.
"Tôi tên Khương Nghênh, là con gái của Khương Tân Viễn."