Xa Tận Chân Trời, Gần Trong Gang Tấc

Chương 6



Hoàng Thượng đương triều đã tại vị hơn hai mươi năm, ngài tựa người trên sập êm, mặt mày ốm yếu, nhưng dù vậy vẫn toát ra vẻ uy nghiêm không thể mạo phạm.

"Thần nữ Chu Hạc Uẩn bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an!"

"Đứng dậy đi." 

"Tạ ơn Hoàng Thượng."

Thiên Thanh

Ta đứng tại chỗ, mặc cho Hoàng Thượng đánh giá.

"Ngươi chính là đích nữ của Chu Tướng quân được nuôi dưỡng ở ngoài kinh thành ư?"

"Tâu Hoàng Thượng, chính là thần nữ."

Lòng ta hơi hồi hộp, trong lòng biết đây là cơ hội xoay chuyển cục diện mà A Tự đã nói, nhưng ta nên làm thế nào đây? 

Thành Vương chưa tấu lên Hoàng Thượng xin phong trắc phi, chưa chắc Hoàng Thượng đã biết ước định riêng tư của hắn và phụ thân. Dù có biết, nếu ta nói thẳng không muốn gả cho Thành Vương, Hoàng Thượng sao có thể dung thứ cho kẻ dám khinh thường hoàng tử của ngài. Nghĩ đến đây, lòng ta càng thêm thấp thỏm, đáng lẽ phải hỏi kỹ kế hoạch của A Tự mới phải.

"Chu Thuần cũng từng là một đại tướng, từng theo trẫm nam chinh bắc chiến." Giọng Hoàng Thượng vang lên u buồn, đầy hoài niệm: "Đáng tiếc vị tướng tài này, mười lăm năm trước, từng chịu một lần bại trận."

Hoàng Thượng còn bổ sung một câu: "Tính ra chính là năm ngươi sinh ra."

"Trận chiến đó thảm khốc vô cùng, 50 vạn đại quân Dụ Quốc bị 20 vạn quân địch đánh tan tác, đường núi Trượng Sơn còn vùi lấp hàng chục vạn tướng sĩ, tất cả những điều này, đều là do phụ thân ngươi kiêu ngạo tự đại, không nghe lời khuyên của thuộc hạ, cố chấp làm theo ý mình mà ra!"

Nói đến đây, giọng Hoàng Thượng trở nên kích động.

Ta vội vàng quỳ xuống: "Hoàng Thượng tha tội!"

"Hừ!" Hoàng Thượng tiếp tục nói: "Từ đó về sau, phụ thân ngươi không còn lĩnh binh nữa, dù ông ta từng lập vô số chiến công, nhưng cũng vì thế mà mất đi cơ hội ra trận lần nữa."

"Ngươi đứng dậy đi, trẫm không phải người không hiểu đạo lý. Ngươi sinh ra đã có lời tiên tri ứng nghiệm, lại gặp phải bại trận, chắc là phụ thân ngươi cũng đã trút hết oán khí lên người ngươi. Xa cách người nhà mười lăm năm, ngươi cũng là một người đáng thương."

"Thần nữ tạ ơn Hoàng Thượng." Ta đứng dậy. Đây không phải lần đầu tiên ta nghe về lời tiên tri, nhưng rốt cuộc là lời tiên tri gì, dù ta hỏi ai, họ đều tỏ vẻ kiêng kỵ sâu sắc, không dám nói nhiều.

"Trẫm có một hoàng tử." Hoàng Thượng đột nhiên nói, "Đã đến tuổi thành thân."

Tim ta nhảy thót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Y từng là đích tử mà trẫm yêu thích nhất, chuyện vu cổ, trẫm đã điều tra rõ không phải do y gây ra, nhưng trẫm là cha, là quân vương, sao có thể cúi đầu trước." Hoàng Thượng lúc này giống như một người cha bình thường, chậm rãi nói.

Cảnh tượng này khiến ta càng không dám tùy tiện đáp lời, nhưng có thể khẳng định, không phải Thành Vương, Thành Vương do Thục phi sinh ra, không phải đích xuất.

"Lão Quốc sư đã mất, những lời hồ đồ lúc tuổi già của ông ta, đều không đáng tin." Hoàng Thượng khẽ hừ một tiếng, lại mở miệng: "Tam hoàng tử của trẫm đây, sau này quý không thể tả, y có ý cầu thân, ngươi có bằng lòng không?"

"Hoàng Thượng!" Ta đột nhiên quỳ xuống, trong lòng tuyệt vọng bất lực, vị Tam hoàng tử này là ai vậy!

"Sao?" Giọng Hoàng Thượng trở nên nguy hiểm: "Ngươi không bằng lòng?"

"Thần nữ..." Ta muốn từ chối, nhưng không dám nói thẳng: "Thần nữ và Tam hoàng tử không quen biết..."

"Tam hoàng tử của trẫm, Lý Nguyên Tự, quân tử như ngọc, văn thao võ lược không gì là không tinh thông, danh tiếng vang dội kinh thành, ngươi dám nói chưa từng nghe qua sao?" Hoàng Thượng có chút kiêu hãnh lại pha chút không vui nói.

Lý Nguyên Tự?

Ta sửng sốt, trong lòng chợt hiểu ra, dần dần tràn ngập niềm vui khôn tả, sau đó cúi đầu tạ ơn.

"Thần nữ có phúc được ở bên cạnh Tam hoàng tử, là phúc của thần nữ, thần nữ đa tạ ơn điển của Hoàng Thượng!"

Cùng với việc ta được sắc phong Tam Hoàng Tử Phi là chiếu chỉ phục hồi thân phận Hoàng tử của Phế Thái tử. Đến lúc này ta mới biết, A Tự chính là vị Thái tử đã từng bị giáng làm thứ dân.

Sức khỏe của Hoàng Thượng không biết từ khi nào mà ngày càng suy yếu, các loại linh đan diệu dược đều không thấy có tiến triển. 

Nửa năm trước, Thành Vương lấy cớ dùng tà thuật nguyền rủa, xin lệnh lục soát, ở Đông Cung của Thái tử tìm thấy một con búp bê nhỏ có ghim kim bạc, trên đó còn có bát tự sinh thần của Hoàng Thượng.

Lúc đó Hoàng Thượng đang bị bệnh tật giày vò, không nghe lọt bất kỳ lời nói nào, đã giáng Thái tử làm thứ dân. Bệnh tình của Hoàng Thượng lúc tốt lúc xấu, nhưng cũng có lúc tỉnh táo. 

Ngài dần dần nhận ra, Thái tử của mình có lẽ đã bị vu oan, thế là nhân lúc tỉnh táo đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn bí mật điều tra ra một đống chứng cứ.

Là ngài đã hiểu lầm Thái tử. Nhưng Hoàng Thượng là một quân vương, sao có thể cúi đầu nhận lỗi, giờ đây biên cương liên tục bị địch quốc quấy nhiễu, trong nước lại có Thành Vương đang rình rập. 

Ngài chưa từng nghĩ rằng người con trai tưởng chừng thật thà này lại có mưu đồ sâu xa đến vậy.

Ngày Tam Hoàng Tử về kinh, Thành Vương không biết vì chuyện gì đã chọc giận Hoàng Thượng, bị cấm túc tại phủ Thành Vương. 

Hoàng Thượng đã già, ngài biết cuộc đấu tranh giữa các hoàng tử, nhưng không muốn chịu đựng nỗi đau tự tay g.i.ế.c con.

Phụ thân nghe được một loạt tin tức này, mặt mày tái mét như tro tàn, im lặng rất lâu không nói một lời. Cho đến ngày A Tự đến tìm ta.