"Hoang đường!" Hoàng Thượng giận dữ quát, "Trong triều không phải không có người, dù phải điều binh, cớ gì ngươi, một nữ nhi khuê các sắp xuất giá, lại phải đi? Ngươi là Thái tử phi tương lai, sao có thể có suy nghĩ như vậy!"
Ta quỳ dưới đất nói: "Hiện giờ Thái tử thế yếu, bị vây khốn ở phía Nam Đông Sơn, chỉ có vỏn vẹn trăm thân binh, quân phản loạn lại có vạn người. Đại quân bình biên không tiện gấp rút hành quân, Hoàng Thượng chần chừ chưa hạ lệnh, chẳng phải cũng lo lắng trong triều có người thông đồng với quân phản loạn, một khi có người điều binh, vạn quân phản loạn sẽ bất chấp tất cả mà cùng nhau đồng quy vu tận sao?"
Hoàng Thượng mệt mỏi ngồi trên long ỷ xoa thái dương.
Ta quỳ gối tiến lên hai bước, nghẹn ngào nói: "Thần nữ xin Hoàng Thượng cho phép, nếu chẳng may thần nữ bỏ mình, thần nữ cũng cam lòng! Thần nữ cầu xin Hoàng Thượng!"
Ta quỳ dưới đất dập đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Một lúc lâu, nghe thấy phía trên một tiếng thở dài.
"Đứng dậy đi." Hoàng Thượng nói.
Ta ngẩng đầu lên, thấy Hoàng Thượng như già đi rất nhiều trong khoảnh khắc, ngài đưa cho ta một hổ phù.
"Tự nhi rất xem trọng con, vạn sự cẩn thận, thằng bé còn một lòng mong chờ đại hôn với con."
Ta nắm chặt hổ phù trong tay, lại dập đầu lần nữa:
"Thần nữ đa tạ Bệ hạ."
Những năm A Tự chinh chiến bên ngoài, ta đã học được rất nhiều điều, trong đó có cưỡi ngựa.
Thiên Thanh
Ta về phủ, thay một bộ y phục gọn nhẹ, đến cổng, phát hiện phụ thân đang dắt một con ngựa đen chờ ta. Ông trao dây cương vào tay ta, ta im lặng nhận lấy.
"Ta có thể đi cùng con." Ông nói.
Ta lắc đầu: "Con đã nói với Bệ hạ, một mình con đi."
Phụ thân im lặng, ta đã lâu không nhìn kỹ ông, không biết từ khi nào ông đã già đi giống như bà Lý.
"Bảo vệ tốt bản thân." Ông nhường đường.
Ta gật đầu, lật mình lên ngựa.
Đông Giao Đại Doanh nằm ở phía Bắc kinh thành.
Gió đêm mùa hè ấm áp dưới tốc độ phi nước đại hóa thành những lưỡi d.a.o bay, thổi vào mặt ta đau rát.
Nhanh lên, nhanh nữa lên!
Đêm đó biết tin phải gả cho Thành Vương, ta cũng mang tâm trạng cấp bách như vậy mà quay về thôn Mạch Thượng, đi đến bên cạnh A Tự.
Bây giờ ta càng khẩn trương hơn, một người một ngựa lao nhanh trong đêm tối.
Cái gì mà khắc tinh mệnh cách! Ta mới không tin!
Ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương A Tự!
Vĩnh viễn không!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, từng chút một bị gió mạnh thổi bay về phía sau.
A Tự tuyệt đối sẽ không sao, ta muốn cho thế nhân biết, lão quốc sư kia chỉ nói bừa!
"Thái tử dẹp loạn định biên, hành quân đến phía Nam Đông Sơn, bị lũ tiểu nhân cản đường, vây khốn Thái tử Dụ Quốc ta! Công lao của Thái tử, có thể lưu danh sử xanh! Toàn thể tướng sĩ nghe lệnh, theo ta cùng nhau nghênh đón Thái tử trở về!!!"
Ta và đại quân hành quân đến phía Nam Đông Sơn, theo sau có hai lão tướng của Đông Giao Đại Doanh.
Dù trong triều có nội ứng của quân phản loạn, nhưng khi hắn nhận được tin tức, quân đội đã xuất phát từ lâu, ngày đêm không ngừng nghỉ, rất nhanh đã đến phía Nam Đông Sơn.
Lão tướng quân kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng phán đoán được vị trí đóng quân của quân phản loạn trong thung lũng, nhanh chóng triển khai, mở ra một lỗ hổng trong vòng vây vạn quân phản loạn. Lỗ hổng này đủ để A Tự dẫn thân binh xông ra.
Ta biết, A Tự biết võ công, nhưng ngoài lần trước chàng cứu ta ra khỏi bẫy, ta không có cơ hội gặp lại, chàng đã ra chiến trường. Nhưng giờ đây ta ở phía sau chiến trường, nhìn A Tự sau ba năm không gặp lại ung dung tự tại khác hẳn những người khác, lòng ta mới khẽ thả lỏng.
A Tự mặc áo giáp, dáng vẻ càng thêm mạnh mẽ, so với vị Thái tử xinh đẹp trước kia, chàng càng giống một vị tướng quân lạnh lùng. Tóc dài của chàng không còn buông xõa nửa vai mà búi cao, đuôi ngựa cao theo động tác của chàng không ngừng lay động trong không trung. Trên mặt chàng vương vãi những đốm máu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Khác với những binh lính dùng thương, A Tự giỏi dùng kiếm, động tác của chàng dứt khoát, phản ứng nhanh nhẹn, rất nhanh chiến trường nhỏ này đã yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt A Tự cuối cùng cũng rơi vào người ta, ta và chàng nhìn nhau từ xa. Hai vị lão tướng quân không tiến lên, ngầm hiểu ý quay người dẫn người đi dọn dẹp chiến trường, bàn bạc chuyện tiếp theo, dù sao đây cũng chỉ là một phần nhỏ của quân phản loạn.
Mắt ta ngấn lệ, khóe môi vừa nhếch lên đã nếm được vị mặn của nước mắt. Ta vừa định nhấc chân bước ta, A Tự đã đi về phía ta.
A Tự bước chân dài, đi cực nhanh.
Chưa kịp phản ứng, ta đã được chàng ôm vào lòng.
"Tước Nhi..." Một tiếng thở dài khẽ truyền đến từ phía trên đầu.
Mặt ta áp vào bộ giáp lạnh lẽo, vẫn có thể ngửi thấy mùi máu, xung quanh tiếng người ồn ào, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng an tâm, hai tay vòng ôm lấy chàng, mở miệng mới phát hiện giọng mình run rẩy khàn đặc:
"A Tự, ta nhớ chàng quá..." Không đợi chàng nói, ta lại khẽ run giọng mở lời: "A Tự, ta không phải khắc tinh của chàng, đúng không?"
A Tự từ từ buông ta ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, vô cùng tủi thân của ta. Tay chàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt của ta, trong mắt cũng ngấn nước, cười cong cong khóe mắt, giọng nói lại dịu dàng đến mức ta càng muốn khóc.
"Ba năm không gặp, sao lại mít ướt thế này, Tước Nhi của ta, là phúc tinh của ta, là người trong lòng ta..."
A Tự từ từ cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán ta, mang theo sự trân trọng vô hạn.
Giọng chàng dịu dàng, nghe kỹ lại có chút run rẩy.
Chàng nói: "Tước Nhi, làm Thái tử phi của ta có được không?"
Không phải chiếu chỉ ban hôn, là Lý Nguyên Tự đang cầu hôn Chu Hạc Uẩn, là A Tự đang cầu hôn Tước Nhi.
Ta khóc nấc lên, rối loạn gật đầu.
"Được, ta đồng ý, ta muốn gả, gả cho A Tự..."
Những lời nói mơ hồ chìm trong nụ hôn nhẹ nhàng.
Tước Nhi là phúc tinh của A Tự.