Xé Gió Xuân
3.
Đêm trước khi Giang Toại trở lại thư viện, trời đổ mưa lớn.
Có lẽ vì ta từng ch.ết trong một đêm mưa như thế, nên dù trước nay vốn gan dạ, lần đầu tiên ta lại cảm thấy sợ hãi.
Không nhịn được, ta gõ cửa phòng Giang Toại.
Nhưng hắn không có ở đó.
Bên ngoài mưa lớn không thấy rõ đường đi, hắn ra ngoài lại không mang theo ô.
Nghĩ đến từ nhỏ hắn vốn yếu ớt, bây giờ được ta chăm sóc bao lâu mới khỏe lên đôi chút, ta nghiến răng quyết định ra ngoài tìm hắn.
Tay nắm chặt cán ô, còn hơi run rẩy.
May thay, không xa nhà lắm, ta đã thấy Giang Toại đang trú mưa dưới một gốc cây lớn.
Nhưng ta vừa mới thở phào xong, tinh thần lại lập tức căng thẳng trở lại.
Ta vội chạy đến, muốn bảo Giang Toại rời khỏi đó.
"Giang Toại, huynh trước tiên…"
Tiếng sấm nổ vang lấn át giọng nói của ta.
Cũng lúc đó, ta mới nhận ra bên cạnh Giang Toại còn có một cô nương bị thương nặng.
Giang Toại không hề chú ý đến ta.
Sấm chớp đánh thức cô nương kia.
Nàng ta ngẩng đầu, giọng nói yếu ớt nhưng không che giấu được sự bực bội:
"Giang Toại, huynh không biết trời mưa không thể đứng dưới cây sao?"
"Xin lỗi."
Giang Toại thấp giọng xin lỗi, nhưng trong âm điệu lại mang theo chút ý cười khó nhận ra.
Hắn cố gắng đỡ cô gái kia đứng dậy, muốn đưa nàng ta rời đi.
"Giang Toại."
Cô gái ho nhẹ, trêu chọc cười khẽ:
"Nếu hôm nay ta qua khỏi kiếp nạn này, huynh hãy ở bên ta, được không?"
Tay nắm cán ô của ta siết chặt.
Ta đứng đó, giống như lần trước đến thư viện tìm Giang Toại.
Nhưng so với cô gái kia, ta càng mong chờ câu trả lời của hắn hơn.
Giang Toại vẫn không hề phát hiện ra ta.
Hắn không trả lời, chỉ im lặng đỡ cô nương kia rời đi.
Nhưng nàng ta lại bướng bỉnh không chịu.
"Nếu huynh không nói, vậy ta sẽ không đi! Cùng lắm là ch.ết ở đây thôi!"
Ta còn tưởng rằng với tính cách kiêu ngạo của Giang Toại, hắn sẽ thẳng thừng đưa nàng đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng Giang Toại dừng lại.
"Giang Toại!"
"……Nếu quận chúa có thể sống sót."
Hắn lên tiếng.
Giọng của hắn rõ ràng không lớn, lại còn bị tiếng mưa che lấp.
Thế nhưng ta lại rõ ràng nghe thấy.
Rõ ràng đến mức ta chớp mắt một cái, lồng n.g.ự.c bỗng nhiên nhói đau, chua xót vô cùng.
Cô nươngi kia hài lòng mãn nguyện.
Giang Toại dìu nàng rời đi, nhưng khi vừa quay đầu lại, hắn chợt phát hiện ra ta.
"Tiểu Tú?"
Hắn dường như rất ngạc nhiên, ngay cả giọng nói cũng có chút cứng nhắc:
"Muội ra đây làm gì?"
Ta nhân cơ hội nhìn kỹ cô nương đang được Giang Toại che chở trong lòng.
Trần Nhĩ Nhã.
Chỉ trong nháy mắt, cái tên này liền hiện lên trong tâm trí ta.
Là Chiêu Hoa Quận Chúa được hoàng thượng vô cùng sủng ái, cũng chính là thê tử tương lai của Giang Toại.
Thì ra, bọn họ đã quen biết nhau từ sớm như vậy sao.
Ta sững sờ trong chốc lát.
"Mưa lớn quá, mau về đi!"
Giang Toại trầm giọng, ánh mắt sâu thẳm hơn cả màn đêm.
Hắn theo bản năng muốn bước về phía ta, nhưng vẫn chậm hơn một nhịp.
Chiêu Hoa Quận Chúa khi nhìn thấy ta, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, còn cố tình yếu ớt tựa vào Giang Toại.
Thế nên ta khẽ nhếch môi, cất giọng:
"Huynh trưởng, để muội giúp huynh."
Hai chữ "huynh trưởng", mang theo vài phần hờn dỗi.
Ta chưa từng gọi Giang Toại như vậy.
Bởi vì ta luôn tin rằng sau này ta sẽ thành thân với hắn, còn từng chắc nịch nói rằng gọi như thế sẽ làm loạn bối phận.
Giang Toại khi ấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhường ta.
Còn hiện tại, hắn thoáng sững sờ.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi mắt.
Có lẽ là… ngầm đồng ý.
Ta nghĩ vậy, trong lòng bỗng nghẹn lại.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com