Nhưng những lời uy h.i.ế.p hôm đó, hắn chưa từng thực hiện điều nào cả.
Ngược lại, sợi xích bạc kia lại trở thành thứ hắn dùng nhiều nhất mỗi đêm.
Ta nghi ngờ Giang Toại đã trộm Xuân Cung Đồ Tô Phất cất giấu, nên mới biết nhiều cách sử dụng như vậy.
May mắn thay, tửu lâu hiện tại dù không có ta vẫn có người khác lo liệu, khiến ta tạm thời yên tâm.
Cũng vì thế mà ta mới biết được, bây giờ, Giang Toại đã một bước trở thành Thủ Phụ trẻ nhất triều đình.
Dân gian đồn rằng Giang Thủ Phụ ra tay tàn nhẫn, tính khí thất thường.
Điều này hoàn toàn khác với Giang Toại trong ký ức của ta.
"Trong phủ có nữ quyến không?"
Nhàn rỗi không có việc gì làm, ta trò chuyện với mấy tỳ nữ.
Thời gian trôi qua quá lâu, ta đã sớm quên mất cốt truyện ban đầu của quyển thoại bản.
Nhưng ta cảm thấy, chí ít nó cũng không nên diễn biến thành thế này.
Thế nhưng, chưa kịp nghe được câu trả lời, lại chợt có một tiếng cười từ phía sau cắt ngang.
Trâm gỗ trên đầu ta bị rút xuống, thay vào đó là một chiếc trâm ngọc đỏ.
Vừa vặn khớp với phát quan bạc nạm ngọc đỏ Giang Toại đang đội hôm nay.
Hắn mỉm cười: "Nếu Tú Tú muốn biết, sao không trực tiếp hỏi ta?"
Ngón tay đang vén lọn tóc bên tai ta thuận thế lướt nhẹ qua má ta.
Ánh mắt Giang Toại dừng lại trên cây trâm, trong mắt tràn đầy mãn nguyện.
Gần đây, hắn đặc biệt thích dùng đồ đôi với ta.
Vậy nên, ta hỏi hắn: "Bao giờ huynh mới thả ta đi?"
Động tác của Giang Toại thoáng khựng lại.
Ta giả vờ như không nhìn thấy sự ảm đạm vụt qua trong mắt hắn, lại hỏi tiếp: "Phu quân của muội đâu?"
Chỉ mấy chữ đơn giản ấy đã hoàn toàn chọc giận Giang Toại.
Nhưng hắn vẫn duy trì vẻ dịu dàng vốn có, từng chữ từng câu rõ ràng: "Cả kinh thành đều biết nàng là thê tử của ta, Tú Tú còn muốn tìm phu quân nào nữa?"
"Nhưng cả Lạc thành đều biết muội và Hứa Ý đã thành thân rồi!"
Hứa Ý chính là vị thư sinh yếu ớt đó.
"Chuyện đó không tính, Tú Tú."
Ta thở dài, khuyên nhủ hắn: "Giang Toại, khế bán thân huynh đã đưa cho Quận chúa rồi, giờ làm vậy còn có ý nghĩa gì?"
"Ý nghĩa?"
Giang Toại cười lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn nắm lấy tay ta, trông cứ như thể chính hắn mới là người bị tổn thương nhất vậy.
Đuôi mắt đỏ hoe, từng chữ nhỏ m.áu: "Ta chưa từng đưa khế ước bán thân của nàng cho bất kỳ ai. Ngu Tú, nàng nghe cho rõ, giữa chúng ta vĩnh viễn không thể có chuyện trong sạch!"
"Nếu huynh chịu dừng lại…"
"Không thể."
Giang Toại cắt ngang lời ta.
Hắn đưa tay chạm vào mắt ta, giọng nói trầm thấp: "Ta biết Tú Tú không muốn ở đây. Nếu nàng chịu ở bên ta thêm vài ngày, ta sẽ rất vui. Nhưng nếu cứ tiếp tục, nàng sẽ càng thêm giận ta."
"Hơn nữa, Tú Tú, ta không thể dừng lại được."
Hắn bật cười, đôi mắt khẽ cong dịu dàng như băng tan trên mặt hồ mùa xuân.
Giang Toại nói: "Muốn ta dừng lại, vậy tốt nhất, nàng hãy gi.ết ta đi."
17
Giang Toại thả ta đi.
Tô Phất đến đón ta, kiểm tra từ trên xuống dưới, sắc mặt kỳ quái: "Không hợp lý chút nào, bị giam trong phòng tối rồi mà chẳng có chuyện gì xảy ra sao?"
Ở bên Tô Phất lâu như vậy, ta mơ hồ hiểu được ý nghĩa của mấy từ mới mà tỷ ấy vừa dùng.
Ta chẳng buồn để ý, mà cũng chẳng tiện nói cho tỷ ấy biết, những dấu vết kia đều in lại trên người Giang Toại cả rồi.
Vậy nên ta chỉ hỏi tỷ ấy xem có biết mấy năm qua Giang Toại đã làm những gì không.
"Còn có thể làm gì nữa?"
Tô Phất cười lạnh: "Chẳng qua là giúp vị chủ tử mới của hắn dọn đường thôi."
Ta mơ hồ cảm thấy Tô Phất có ác cảm rất lớn với vị chủ tử mới trong lời tỷ ấy.
Cho đến giây tiếp theo, tỷ ấy "ồ" một tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn ta:
"Hai năm trước, cả kinh thành đều biết vị Thủ Phụ trẻ tuổi này sớm đã kết hôn, đối với vị thê tử được nuôi từ bé trong nhà một lòng một dạ, còn cất giấu như trân như bảo."
Ta thấy không ổn: "Vậy còn Chiêu Hoa Quận chúa?"
"Muội đúng là chỉ lo kiếm tiền, chẳng thèm để ý chuyện thiên hạ."
Tô Phất thở dài: "Chiêu Hoa quận chúa phạm lỗi rồi bị cấm túc từ hai năm trước rồi, đến giờ vẫn chưa được thả ra. Nghe nói chuyện này cũng là do Giang Toại làm đấy."
"Vậy nên Tú Tú..." Tô tỷ tỷ thay đổi giọng điệu, nhướng mày, "Muội vẫn cho rằng Giang Toại không có chút tình cảm nào với muội sao?"