Xe Tải Hoa Hồng

Chương 7:



Vừa bước vào nhà, Tống Khiên đã nhìn quanh, hỏi ngay:

“Hai phòng ngủ à? Em còn ở với ai sao?”

Tôi cúi đầu thay giày, tiện miệng trả lời:
“Trước kia sống cùng bạn trai cũ. Sau chia tay thì anh ta chuyển đi rồi.”

“Bạn trai cũ? Là cái tên ban nãy?” Anh cúi đầu nhìn tôi, khí thế khiến tôi thấy ngột ngạt.

“Anh ta chỉ ở một tuần rồi chia tay, chưa xảy ra gì cả…”

Vừa nói xong tôi đã hối hận.

Tự nhiên đi giải thích làm gì, như thể có tật giật mình vậy.

Tống Khiên chỉ bật cười nhẹ một tiếng rồi không hỏi thêm gì.

Anh ngồi phịch xuống ghế sofa nhỏ, tư thế cực kỳ thoải mái, gần như chiếm trọn không gian.

Nhớ lại nãy giờ chưa ăn gì, tôi hỏi:

“Anh đói không? Muốn em nấu chút gì không? Em có thể luộc ít há cảo.”

“Được.” Anh trả lời không cần nghĩ ngợi.

Thật không khách sáo chút nào.

Khi tôi bưng đĩa há cảo ra, thì thấy Tống Khiên đã gác đầu lên lưng ghế sofa, ngủ mất.

Hai tay anh đan vào nhau trước bụng, cổ áo sơ mi mở một nút, đầu hơi ngẩng lên.

Từ sống mũi cao thẳng đến môi, rồi tới yết hầu — tạo nên một đường cong gồ ghề quyến rũ, mang khí chất đầy hấp dẫn.

Tôi nhìn mà ngẩn người. Trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.

Tôi vốn biết anh đẹp trai, nhưng chưa bao giờ cảm thấy… loạn nhịp tim như lúc này.

Tôi bước lại gần gọi anh dậy, anh chầm chậm mở mắt. Dưới hàng mi dày, ánh mắt anh lấp lánh ánh nước, lộ ra chút dịu dàng bất ngờ.

Tôi vội quay đi, không dám nhìn thêm.

Tống Khiên ăn há cảo rất nhanh, ăn xong còn tấm tắc:
“Ngon thật.”

Tôi ngẩn ra: “Là há cảo đông lạnh mà, chỉ cần luộc là được rồi…”

Anh cong môi cười: “Không quan trọng. Là do em nấu, nên mới ngon.”

Tay tôi hơi khựng lại, lấy hết dũng khí hỏi:

“Sếp, anh… thích em sao?”

Ánh mắt anh dừng trên mặt tôi, rồi lại né tránh, giọng thản nhiên:
“Giờ không phải giờ làm, đừng gọi tôi là sếp.”

“…Vậy… Tống Khiên?”

Anh đáp khẽ “ừ”, vẫn không trả lời câu hỏi của tôi.

Ăn xong, Tống Khiên vẫn chưa có ý rời đi.

Để tránh không khí ngượng ngập, tôi mở phim xem cho đỡ gượng.

Hai người ngồi trên chiếc sofa nhỏ xíu, tôi phải dán vào thành ghế để tránh chạm vào anh.

Tôi chẳng tập trung nổi vào nội dung phim, trong đầu chỉ nghĩ:
“Chắc anh ta đợi xem xong mới về nhỉ…”

Xem đồng hồ, nếu hết phim chắc cũng hơn 11 giờ rồi.

Đúng lúc ấy, phim chiếu đến đoạn nam nữ chính hôn nhau.

Đầu tôi lập tức nóng lên, toàn thân cứng đờ.

Khổ nỗi cảnh hôn ấy kéo dài cực lâu mới chịu dừng.

Tôi cảm thấy Tống Khiên hơi nhúc nhích.

Tôi bị hù đến nỗi suýt nhảy dựng.

Anh chỉ cầm ly nước lên uống. Tôi tranh thủ mượn cớ đi vệ sinh.

Vừa rửa mặt vừa than thầm:

“Thật ngại chết đi được. Biết vậy đã không rủ anh ta lên nhà!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com