Cô bé dường như bị tôi nhìn đến khó chịu, lắp bắp nói: "Chị biết Thanh Long Bang không?
"Bọn họ thế lực lớn lắm, nếu chị không biết hút thuốc, trượt băng, hát karaoke, thì họ sẽ không cho chị nhập hội. Mà nếu họ không cho chị nhập hội, thì sẽ chẳng ai chịu chơi với chị cả!"
Thời niên thiếu của Lý Xuân Hồng đúng vào thời kỳ hoàng kim của điện ảnh Hồng Kông và Đài Loan.
Khi đó, trong trường có không ít người bắt chước các nhân vật giang hồ, lập băng nhóm, kết nghĩa huynh đệ, tay cầm gạch đi nghênh ngang khắp nơi.
Bà ấy từng kể với tôi rằng, ngày xưa trong bang bà có một biệt danh rất oai phong, Bất Tử Điểu.
Tôi hỏi: "Vậy em có muốn chơi với bọn họ không?"
Lý Xuân Hồng lập tức lắc đầu.
Tôi hỏi tiếp: "Em có phải sợ bị lạc lõng, sợ bị bắt nạt không?"
Cô bé bĩu môi.
Ừm, vậy là rõ rồi.
Tôi hiểu ra vấn đề, liền bảo đảm: "Chuyện này cứ để tôi lo."
Đôi mắt của Lý Xuân Hồng sáng rực lên, ríu rít như chim sẻ bên cạnh tôi.
"Thật không? Thật không? Thật sự không đó…"
Tôi bị cô bé này làm ồn đến nhức cả đầu, lập tức véo miệng nó lại.
Sau đó, tôi rút từ túi áo ra tờ tiền một hào nhăn nhúm, phủi phủi vài cái.
"Nhận tiền làm việc, tôi đã thu phí bảo kê rồi mà."
4
Sáng hôm sau, Lý Xuân Hồng đi học từ sớm.
Khi tôi thức dậy từ chiếc giường mềm mại ấm áp của bà ấy, đã gần mười một giờ trưa.
Trên gối của cô bé còn vương lại hương thơm quen thuộc, vừa là mùi dầu gội, vừa là mùi nắng, ấm áp vô cùng.
Tôi dụi mũi vào đó hít một hơi, rồi mới lưu luyến rời giường.
Ba mẹ của Lý Xuân Hồng quanh năm vắng nhà, nên bà ấy đã sớm phải học cách tự xoay xở mọi thứ trong cuộc sống.
Thế nên, khi đến lượt bà ấy đóng vai làm mẹ tôi, cũng thành thạo vô cùng.
Trên bàn có một quả trứng luộc, cháo kê được úp dưới cái chậu sắt, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút.
Vừa ăn buổi sáng kết hợp buổi trưa, tôi vừa mặc quần áo.
Tôi đã hứa với Lý Xuân Hồng sẽ đến đón cô bé tan học.
Đang chuẩn bị ra ngoài thì khóe mắt tôi chợt liếc thấy một thứ, một chiếc radio cũ kỹ.
Tôi khẽ cười, vác nó lên vai rồi đi ra cửa…
Trước cổng trường chật kín phụ huynh.
Lý Xuân Hồng là người đầu tiên lao ra.
Thấy tôi, mắt cô bé sáng rực lên.
Tôi mặc áo khoác da đen, tóc vuốt ba lớp sáp bóng lộn, cài một chiếc kính râm to tướng trên đầu, chân đi đôi bốt Martin chắc nịch, bước đi đầy khí thế, như thể chẳng còn ai trong thiên hạ.
Đám đông vốn đang ồn ào lập tức im bặt.
Chỉ còn chiếc radio trên vai tôi vẫn rè rè phát nhạc.
"Chí tôn vô địch ta tung hoành, vạn người ngước nhìn…"