Trong trẻo, non nớt, mang theo sự hồn nhiên của trẻ con.
"Lý Xuân Hồng, chờ con có tiền rồi, con sẽ mời mẹ ăn tất cả những món ngon nhất trên đời! Mẹ muốn ăn gì cũng được! Lẩu cay, KFC, McDonald's, gì cũng có!"
Người phụ nữ Lý Xuân Hồng dịu dàng nhìn đứa nhỏ trước mặt, ôm cô bé vào lòng.
"Ây da, con gái của mẹ giỏi quá đi!"
Đứa trẻ ngẩng cao đầu, vênh váo đáp: "Ừ hứ! Sinh được con rồi thì cứ cười sung sướng đi thôi!"
"..."
Tôi hoàn hồn lại.
Vừa cười vừa rơm rớm nước mắt, ôm chặt lấy Lý Xuân Hồng đang giương nanh múa vuốt trước mặt.
Cô bé im lặng, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi nhắm mắt, bỗng cảm giác thời gian trôi chậm lại, chậm đến mức như thể tôi có thể đuổi kịp những khoảnh khắc đang vuột mất của cuộc đời.
7
Sáng sớm ba mươi Tết, Lý Xuân Hồng đã dậy từ lâu.
Cô bé bận tới bận lui, dán giấy cắt hoa lên cửa sổ.
Tôi bị tiếng động làm tỉnh giấc, vừa ngáp vừa quen tay cầm lấy quả trứng luộc trên bàn.
"Không phải em định lên tỉnh đón Tết với mẹ sao? Còn bày biện làm gì?"
Lý Xuân Hồng tết hai b.í.m tóc thật đẹp, còn lấy một ít phấn đỏ từ câu đối chấm lên môi, cả người trông rạng rỡ hệt như búp bê trong tranh Tết.
Cô bé nhe răng cười với tôi: "Phải náo nhiệt mới có không khí Tết chứ! Trang trí một chút cho vui!"
Tôi nuốt trọn quả trứng, vừa rửa mặt vừa nói: "Vậy thì nhanh lên, đừng lỡ chuyến xe đấy."
Thành phố tỉnh lỵ sầm uất hơn hẳn huyện nhỏ, Lý Xuân Hồng đeo cái túi vải nhỏ, có vẻ hơi hoang mang.
Xe cộ qua lại tấp nập ở ngã tư, cô bé theo bản năng nép sau lưng tôi.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên mình lên thành phố lớn học đại học, cũng từng rụt rè trước những con phố đông nghịt xe cộ như thế.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tờ giấy ghi địa chỉ khỏi tay cô bé, quay sang hỏi đường một ông cụ bên cạnh.
Tôi đề nghị gọi taxi, nhưng Lý Xuân Hồng kiên quyết không chịu, nói muốn tiết kiệm tiền cho tôi.
Thời này, phương tiện liên lạc chưa phát triển.
Vậy nên, tôi đi mua một tấm bản đồ du lịch ở tiệm tạp hóa, vừa đi vừa dò đường, cuối cùng cũng tìm được đến nơi.
Mặt trời đã lên cao, lúc này đã là giữa trưa.
Tiếng pháo nổ râm ran trên phố, làm Lý Xuân Hồng giật mình, cứ bám sát lấy tôi.
Nhưng cô bé vô cùng háo hức, ríu rít suốt dọc đường không ngừng.
Cô bé kể về mẹ mình xinh đẹp ra sao, hiền lành thế nào, hồi trước thường xuyên mua kẹo và quần áo mới cho cô bé, là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.
Tôi không biết nhiều về ông bà ngoại, chỉ nghe nói năm xưa Lý Xuân Hồng đã cãi nhau đến mức cắt đứt quan hệ với gia đình, làm náo loạn một trận khó coi.