Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh

Chương 2: Phu nhân, đợi ta nha!



Trong suốt khoảng thời gian sống chung chờ đợi cho vết thương Trịnh Nhất lành hẳn, hai người cứ thế ngày đêm kề cạnh bên nhau. Mỗi tối lại ngồi dưới ánh trăng mà tâm sự những nỗi niềm thầm kín từ bấy lâu.

Trịnh Nhất nhìn về ánh trăng sáng, rồi lại khẽ nhìn qua nữ nhân bên cạnh.

- Ta thấy có vẻ như cô không phải thường dân? Ta không có ý gì đâu, chỉ là cách cô ăn mặc...và cô nói chuyện cũng rất nho nhã. Rất giống với người đã từng đọc nhiều sách.

Kiều Trân khẽ cười mà đáp lại.

- Đúng là ta đã được đọc rất nhiều sách.

- Cô đừng trách ta hỏi nhiều...chỉ là tại sao một người được ăn học tử tế lại sống ở nơi thế này?

- Ta bỏ nhà đi. Mẫu thân bắt gả ta cho một tên quan lại làm thiếp. Ta không chấp thuận nên mới...người ta vẫn thường hay có câu "Công dung ngôn hạnh, tứ đức vẹn toàn, ấy mới là bậc khuê nữ trọn phận". Nhưng ngươi thấy đó có nữ nhân nào công dung ngôn hạnh, tứ đức vẹn toàn mà bỏ nhà ra đi như ta không? Với lại đọc nhiều sách để làm gì kia chứ, cũng chỉ là phận nữ nhi, tới tuổi cũng phải gả đi thôi...

Trịnh Nhất lại lắc đầu, anh đưa mắt nhìn xa xăm mà khoé môi khẽ cong lên đôi phần.

- Ta không nghĩ là phận nữ nhi cần phải có đủ những đức hạnh đó đâu. Ta thấy cô hiện tại...đã rất vẹn toàn rồi. Với lại ai bảo nữ nhi chỉ cần đến tuổi bắt buộc phải gả chồng? Trần đời nay, ta chưa từng nghĩ như thế.

“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, Trịnh Nhất say mê với tính cách ôn hoà, dịu dàng của nàng họ Nguyễn. Kiều Trân lại cảm mến với tính cách cương trực, lẽ phải của chàng họ Trịnh. Chỉ trong thời gian ít ỏi sống chung, tình cảm dần trở nên sâu nặng mà đã kết duyên thành vợ chồng...

Đứng dưới trời cao, Trịnh Nhất và Kiều Trân cùng nâng chén rượu hồng.

- Trước trời đất chứng giám, ta Trịnh Nhất nguyện lòng cùng nàng đi trọn đạo phu thê, dẫu khó khăn chẳng từ, dẫu nguy nan chẳng bỏ.

- Ta Nguyễn Thị Kiều Trân, nguyện cùng chàng xây dựng cơ đồ, dù bão tố hay mưa giông cũng chẳng lìa xa.

Đêm trăng hôm ấy thật đẹp, nơi căn nhà mái lá đơn sơ lại có một tình yêu cháy nồng...

...----------------...

Trịnh Nhất nắm lấy tay phu nhân của mình là dịu dàng nói.

- Nàng về miền ngoài cùng ta nha, ta xin thề với trời rằng sẽ không để nàng chịu khổ.

Chỉ vì một lời thề thốt mà Kiều Trân đã quyết định theo chân Trịnh Nhất đi đến nơi xứ người.

Họ đã chịu không ít cực khổ, khi vừa phải trốn tránh binh lính, vừa phải băng đèo lội suối mới gần đến nơi cần đến.

Cứ nghĩ những ngày tháng tươi đẹp rồi cũng sẽ đến với họ, nhưng không…

Trong một đêm khuya thanh vắng, nơi rừng cây âm u mù mịt làn khói sương. Họ lấy đất làm giường, lấy trời làm chiếu. Trong lúc Trịnh Nhất đi tìm một chút trái cây dại ven đường để về cho người phu nhân mình có cái lót bụng.

Trái cây vẫn còn giữ trên tay, nhưng lúc quay về, phu nhân đã không còn hơi thở...

Bộ áo dài thướt tha của nàng cũng bị xé toạt ra mà để lồ lộ cơ thể đầy rẫy những thương tích còn rướm máu. Mắt nàng vẫn còn đọng lại một tầng nước chưa khô, nhìn về xa xa nơi quê nhà.

Trái cây trên tay cũng rơi rớt xuống nền đất bụi bẩn trải đầy những lá khô.

Trịnh Nhất như muốn phát điên mà chạy đến ôm lấy cơ thể của Kiều Trân mà khóc lên từng tiếng nghẹn ngào. Tiếng chàng vang vọng cả núi rừng âm u, từng tiếng hét như xé lòng khiến người khác nhìn vào cũng phải rơi lệ.

- Trân ơi…nàng đừng bỏ ta lại mà…nàng nói sẽ sống cùng ta đến răng long đầu bạc kia mà…sao nàng lại nằm đây thế này…

Tiếng anh lớn đến mức khiến binh lính canh gác gần đó cũng phát giác mà đi tới kiểm tra, chỉ nhìn thấy một chàng trai ngồi thụp dưới đất ôm lấy cơ thể đã cứng đờ của nữ nhân kia mà nấc lên từng tiếng.

Một gã đàn ông bậm trợn đi tới, cầm kiếm trên tay chỉ về phía Trịnh Nhất mà hét lên.

- Ngươi là ai?

Chàng khẽ quay đầu lại, mắt đã đỏ ngầu từ bao giờ mà lên tiếng.

- Tôi…Trịnh Nhất, binh lính dưới tướng của ngài Trịnh.

Người đàn ông như gặp người bạn cũ mà chạy tới giật người anh dậy.

- Ta tưởng huynh chết từ năm trước rồi chứ!

Trịnh Nhất chỉ một nét mặt vô hồn mà chỉ tay về cơ thể của phu nhân mình đang nằm đó.

- Ngươi canh gác gần đây, vậy có biết ai…đã làm chuyện này không?

Người đàn ông liền liếc mắt nhìn qua rồi khẽ cười chế nhạo.

- À, cái này là tôi chia cho mấy huynh đệ trong quân trại thưởng thức đấy mà. Nhìn y phục của ả ta, nhìn là biết người miền trong rồi. Nhưng tiếc thay sức khoẻ ả ta có vẻ không tốt, mới chỉ vài người thôi mà đã chết rồi.

Trịnh Nhất không nói không rằng chỉ nở nụ cười chua chát trên môi. Anh tiến tới vuốt mắt người nữ nhân nằm đó, khẽ hôn nhẹ lên đôi môi nàng ta một lời chào từ biệt.

Người đàn ông đứng đó cũng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, mà sợ sệt lùi lại vài bước khi thấy Trịnh Nhất đằng đằng sát khí tiến về phía mình.

- Huynh định làm gì đấy!

Trịnh Nhất không nhiều lời đã nắm ngay lưỡi kiếm của hắn ta đang hướng về mình. Máu từ lòng bàn tay chảy ra không ngừng mà ướt cả lưỡi kiếm sắt bén, mà nhiễu giọt xuống từng lớp lá khô nghe “lách tách”.

Một động tác xoay người về phía sau đàn ông, không thừa không thiếu đã bén ngót lấy đi phần đầu của hắn ta mà rơi xuống đất.

Anh nắm lần phần đầu đã rơi của hắn, luyến tiếc nhìn về người phu nhân của mình mà nở nụ cười hiền từ.

- Phu nhân...đợi ta...

Trịnh Nhất tiến bước về doanh trại nơi có các binh sĩ đang ngồi dùng bữa cơm tối. Anh lại nở nụ cười mỉa mai mà quăng lấy phần đầu của hắn ta lên bàn ăn đông nghịt người.

Mọi người lúc này như thất kinh hồn vía, có người còn nôn mửa ngay tại chỗ trước cảnh tượng kinh dị máu me này.

- Phu nhân ta…còn chưa được no bụng…vậy mà các ngươi…

Một vị binh sĩ vội chạy về phía sau để tâu lại với tướng quân, còn những người ở đây thì nắm chặt lấy thanh kiếm mình trong tay mà không ngừng hét lên.

- Trịnh Nhất! Ngươi vậy là có ý gì!

Trịnh Nhất lấy áo từ tốn lau lấy vệt máu vẫn còn dính trên thanh kiếm, đôi mắt đanh lại mà nhìn về bọn họ.

- Ta hỏi, người nào đã nhẫn tâm làm chuyện đồi bại với phu nhân ta bên trong rừng!

Một người miệng vẫn còn nhai ngoàm ngoạp trong miệng bước ra mà cười khẩy.

- Ta đó! Chỉ là lũ miền trong, ngươi tiếc cái gì? Còn nhận người miền trong làm phu nhân? Ngươi không thấy kinh tởm à?

Lưỡi dao một lần nữa lại chạy sượt qua gió mà lấy đi phần đầu của hắn ta trong chớp mắt.

Trịnh Nhất bước tới bên cái xác vẫn còn phun trào máu, anh thẳng thừng mà đâm lưỡi kiếm xuống phần hạ bộ của hắn.

- Còn ai nữa? Nếu không nói, ta cho hôm nay các ngươi chôn xác cùng nàng ấy!

Chẳng một ai dám nói cất thêm tiếng nào nữa, vì Trịnh Nhất đích thực là “con ông cháu cha” thời xưa. Phụ thân chàng là tướng quân diệt trừ biết bao là gian thần trong triều đình lúc bấy giờ.

Chàng lúc trước chỉ miệt mài đèn sách trong thư phòng, lo chuyện trong ngoài để phụ thân lên đường giết giặc. Nhưng vì lời nói ra vào, con nhà võ mà lại học văn, anh mới xin phép cha, từ biệt mẹ mà lên đường xông pha ra trận. Vì không muốn nhận sự ưu ái từ phía người phụ thân của mình nên chỉ ở dưới tướng mà làm binh lính.

Trong cái lạnh thấu xương của màn đêm tĩnh mịt, đóm lửa hồng vẫn bập bùng cháy đỏ rực.

Những lưỡi dao không cảm xúc lại tấn công về phía quân mình, chưa đầy canh giờ anh đã giết sạch bằng hết những người có mặt tại đó. Máu trải dài khắp doanh trại, xác chất thành đống không đầu, mất luôn phần hạ bộ.

Một mũi tên lao trong gió mà cắm thẳng vào ngực anh, ôm lấy phần máu đang chảy dài xuống. Mắt đỏ ngầu mà nhìn về phía phụ thân mình đang nắm chặt cung tên mà run lên từng nhịp khẽ. Nước mắt phụ thân tuông xuống, mà quay mặt về phía sau chẳng quay lại nhìn dù là lần cuối.

Anh giữ chặt vết thương mình mà lao về phía cánh rừng nơi có phu nhân đang nằm yên giấc.

Người tướng sĩ chạy đến bên cạnh tướng quân mà cuối đầu.

- Cần đuổi theo không ạ!

- Không cần! Đem xác các tướng sĩ chôn cất đi!

Mắt dần như đã mờ mà không còn thấy rõ đường đi nước bước, cố gắng men theo còn đường cũ mà trở về nơi Kiều Trân. Ôm lấy thi thể nàng vào lòng, Trịnh Nhất dùng hết sức lực còn lại mà ấn mạnh vào vết thương, hôn nhẹ nàng mà cũng từ biệt trần thế.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***