Xin Chủ Dụ Hưu Phu, Diệt Cả Nhà Hắn

Chương 6



Nhưng sau nhiều ngày dò hỏi, đáp án vẫn chỉ có một—không có nghĩa là không có.  

 

Đèn đuốc trong chính viện liên tục sáng suốt mấy đêm, ngay cả Hách Cẩm Viêm cũng chẳng còn thời gian sang viện của Tiêu Khả Hinh.  

 

Tiêu Khả Hinh lại không nghĩ như vậy.  

 

Nàng ta tưởng rằng ta giở thủ đoạn, giữ chân Hách Cẩm Viêm ở lại, nên hôm nay bỗng nhiên xông vào viện của ta từ cửa bên.  

 

Vừa vào, thấy ta một mình ngồi nhàn nhã thưởng trà, không thấy bóng dáng Hách Cẩm Viêm đâu, nàng ta lại liếc mắt nhìn vào trong phòng.  

 

Sau khi xác nhận hắn thực sự không ở đây, nàng ta bèn sai người lau bàn, dọn ghế, sau đó ôm bụng ngồi xuống đối diện ta, bộ dạng cực kỳ đắc ý, giống như con chim khách vừa chiếm tổ chim oanh.  

 

"Ngươi cũng nhàn nhã đấy nhỉ."  

 

"Cút."  

 

Ta thậm chí chẳng buồn nhìn nàng ta.  

 

Sắc mặt nàng ta tức khắc biến đổi, nhưng không hiểu nghĩ gì, lại cố nhịn xuống, vẫn ngồi lại, cố ý nghiêng người, vén tóc, khẽ vuốt cây trâm trên đầu.  

 

"Phu quân tự tay làm cho ta đấy."  

 

Ta liếc mắt nhìn, phát hiện cây trâm này giống hệt cây trâm mà Hách Cẩm Viêm từng tặng ta năm xưa.  

 

Thấy ta không có phản ứng gì, Tiêu Khả Hinh lại giơ cổ tay lên, để lộ một chiếc vòng ngọc tinh xảo.  

 

Chiếc vòng này… khiến ta thoáng ngẩn người.  

 

Nó trong suốt, sáng bóng, vân ngọc tự nhiên hoàn mỹ, tựa như một dòng suối mát trong veo, hoàn toàn giống với chiếc vòng mà Hách Cẩm Viêm từng đưa ta.  

 

Năm đó, ta không chịu nhận, hắn lại ép ta cầm một chiếc, nói rằng tương lai khi chúng ta có con gái, sẽ để dành chiếc còn lại làm của hồi môn cho con bé.  

 

Bây giờ, lại xuất hiện trên tay Tiêu Khả Hinh.  

 

Thật nực cười.  

 

Tiêu Khả Hinh thấy ta nhận ra chiếc vòng, càng thêm đắc ý:  

 

"Đừng tưởng nghĩa huynh của ngươi thăng chức là có chỗ dựa."  

 

"Hắn bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một Định Viễn tướng quân ngũ phẩm, so với Hầu phủ thì chẳng là gì cả!"  

 

Ta chẳng buồn nghe, nhàn nhạt đáp:  

 

"Chữ 'cút' này, ngươi nghe không hiểu sao?"  

 

"Ngươi—!"  

 

Nàng ta tức đến n.g.ự.c phập phồng, đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi:  

 

"Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thành nữ nhân bị bỏ rơi!"  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

 

Ngay lúc đó, tiếng bước chân quen thuộc từ xa truyền đến, mắt Tiêu Khả Hinh chợt sáng rực.  

 

Đột nhiên, nàng ta thay đổi thái độ, lao thẳng về phía ta, rồi cố tình ngã xuống đất.  

 

Diễn xuất vụng về này, cần gì phải đoán cũng biết nàng ta đang diễn cho ai xem.  

 

"Phu quân! Phu nhân lại ra tay đánh thiếp!"  

 

Nàng ta nước mắt lưng tròng, lê hoa đái vũ, chỉ có kẻ không có đầu óc mới tin được.  

 

Hách Cẩm Viêm không những tin, mà còn ba bước thành hai chạy tới, liếc nhìn ta trước, rồi mới cúi xuống đỡ nàng ta:  

 

"Ngã có đau không?"  

 

Tiêu Khả Hinh nức nở kể lể tội trạng của ta, trong khi đám hạ nhân đều cúi đầu im lặng.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta chỉ bình thản uống trà, lẳng lặng xem bọn họ diễn kịch.  

 

Hách Cẩm Viêm quay sang trách ta:  

 

"Tịch Lộ, đúng là Khả Hinh không nên đến tìm nàng, ta đã nói với nàng ấy rồi."  

 

Tiêu Khả Hinh tái mặt, lại kéo tay áo hắn, uất ức nói:  

 

"Nhưng nàng ấy cũng không nên hết lần này đến lần khác ra tay với thiếp!"  

 

Ta suýt bật cười thành tiếng:  

 

"Hách Cẩm Viêm, mắt ngươi để làm cảnh sao?  

 

"Ngươi làm tướng quân ở biên cương cũng thế này à?  

 

"Thế thì ta thực sự lo lắng thay cho các tướng sĩ ngoài kia, chỉ e là chếc rồi còn chẳng biết mình chếc thế nào."  

 

Hai người bọn họ ngừng thở trong giây lát, sắc mặt Hách Cẩm Viêm liên tục thay đổi, rõ ràng là bị ta chọc đúng chỗ đau.  

 

Tiêu Khả Hinh liền bám lấy hắn, kêu lên:  

 

"Phu quân, nàng ta bất kính với chàng!"  

 

Ta dứt khoát hắt cả chén trà lên mặt nàng ta, nhìn nàng ta thét lên, sau đó bình thản quay sang Hách Cẩm Viêm:  

 

"Năm đó, ngươi từng nói ngoài ta ra, không ai có thể xứng làm thê tử của ngươi.  

 

"Ngươi từng hứa với ta một đời một kiếp, tuyệt không phụ bạc."  

 

Ta đặt chén trà xuống, chậm rãi nói:  

 

"Giờ ngươi là kẻ bội ước trước.  

 

"Chúng ta từ đây đoạn tuyệt đi."  

 

Hách Cẩm Viêm không ngờ ta lại nhắc đến chuyện hòa ly một lần nữa, thậm chí còn quên mất Tiêu Khả Hinh đang ngồi đó với gương mặt ướt sũng.  

 

Hắn siết chặt nắm tay, ngữ khí nặng nề:  

 

"Nàng nghiêm túc?"  

 

Ta bình tĩnh đáp:  

 

"Rất nghiêm túc."  

 

"Từ hôm nay, ngươi và ta hai đường khác biệt."  

 

Ta phủi nhẹ vạt áo, đứng dậy, thản nhiên nói:  

 

"Người đến đón ta, cũng nên đến rồi."  

 

Tiếng bước chân vang lên.  

 

Một giọng nói trong trẻo, vững vàng truyền đến tai ta.  

 

"Tịch Lộ, ta đến đón muội." 

 

12

 

Người đến dáng người cao ráo, tuấn tú phi phàm, trên người toát ra khí thế bức người của một võ tướng.  

 

Hắn chính là nghĩa huynh của ta—Lăng Vũ.  

 

Ta và huynh ấy đều là cô nhi, được nghĩa phụ nghĩa mẫu thu nhận, không hề có quan hệ huyết thống.  

 

Ba năm trước, ta gả vào Hầu phủ, còn huynh ấy ở lại quân doanh.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com