Lăng Vũ đứng bên cạnh, lo lắng đến mức đi vòng quanh ta hết lần này đến lần khác.
"Lộ nhi, muội đừng tin hắn!"
Ta ngước mắt nhìn huynh ấy, cười nhẹ:
"Huynh sợ ta thích hắn sao?"
Lăng Vũ không trả lời, nhưng ánh mắt đầy lo âu, do dự một hồi mới nói khẽ:
"Huynh sợ muội đau lòng."
Đau lòng?
Ta cười nhạt, nhưng cũng thành thật thừa nhận:
"Vẫn có một chút."
Thấy Lăng Vũ càng thêm căng thẳng, ta giải thích:
"Nuôi một con chó, thử mang nó cho người khác, thấy nó vẫy đuôi chạy theo chủ mới, ít nhiều cũng sẽ thấy khó chịu.
"Huống hồ đây lại là một con người?"
Ta tùy tiện vẫy vẫy xấp thư trong tay, ánh mắt đầy ý cười:
"Huynh và muội đã âm thầm chuẩn bị bao năm nay.
"Muội lại diễn trò lâu đến vậy, mệt chếc đi được.
"Bây giờ, trước khi lấy vốn liếng lớn, cũng nên gom chút lãi nhỏ chứ nhỉ?"
"Nhìn một kẻ ngu xuẩn, hết lần này đến lần khác giẫm lên cùng một cái bẫy… cũng thú vị lắm."
Thấy Lăng Vũ vẫn nặng nề tâm sự, ta vỗ nhẹ lên cánh tay huynh ấy:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"
Lăng Vũ gật đầu.
Ta cầm lấy những bức thư của Hách Cẩm Viêm, ném vào lò than.
Ngọn lửa nhanh chóng nuốt trọn từng nét chữ, tất cả hóa thành tro bụi.
"Chỉ vài ngày nữa thôi…"
"Mọi chuyện sẽ kết thúc."
15
Đại quân chiến thắng trở về, đúng vào tháng bảy trời oi bức.
Bệ hạ chuẩn bị tiệc tiếp đón, nhưng vì muốn tướng sĩ có thời gian đoàn tụ với gia đình, nên quyết định tổ chức vào đêm Trung Thu.
Bách tính hân hoan, triều đình thịnh vượng.
Còn kinh thành thì lại đang bàn tán xôn xao về tin đồn Hách Cẩm Viêm đeo bám ta không dứt.
Khung cảnh tưởng chừng như yên bình, nhưng chỉ có một số ít người biết rằng, bên dưới bề mặt đang cuộn trào sóng ngầm.
Những ngày qua, Lăng Vũ bận rộn đến tận đêm khuya mới về phủ.
Còn ta cũng có vô số việc phải lo liệu.
Hai chúng ta rõ ràng ở chung một mái nhà, nhưng hiếm khi gặp nhau.
Thế nhưng cả hai đều căng như dây đàn, từng bước suy tính cẩn thận, sợ sơ suất dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Chuyện buồn cười là…
Ngoài Hách Cẩm Viêm ngày nào cũng đến tướng quân phủ tìm ta, thì ngay cả Tiêu Khả Hinh cũng mò tới góp vui.
Nàng ta mặt đầy nước mắt, giả bộ yếu đuối đến tìm phu quân.
Ta viết thư hòa ly, sai người gửi đến Hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kết quả, Hách Cẩm Viêm ngay tại chỗ xé nát bức thư, mặt đen như đáy nồi, bị mọi người chỉ trỏ bàn tán, cuối cùng chật vật kéo Tiêu Khả Hinh lên xe ngựa, cúi đầu quay về Hầu phủ.
*
Một ngày trước tiệc tiếp đón, ta cùng Lăng Vũ đến Định Quốc Tự dâng hương.
Trên đường trở về, Hách Cẩm Viêm không biết moi tin từ đâu, chạy ra chặn xe ngựa của ta giữa đường.
Lần này, hắn gần như không cần mạng sống, lao thẳng vào trước đầu xe, khiến mã phu bất đắc dĩ phải kéo cương dừng lại.