Xóa Nhầm Wechat Mẹ Yêu Tôi Vớ Được Bảo Bối Thân Thương

Chương 10:



Tan học, mọi người chen nhau xông về nhà ăn ăn cơm, dòng người cuồn cuộn.

Tôi định bụng tan học sẽ tìm Sở Trí xin lỗi.

Tiện thể nói cho cậu ấy biết, ban đầu tôi kết bạn với cậu ấy là để tỏ tình.

Nhưng tôi ngược dòng người tìm mãi, vẫn không thấy bóng dáng Sở Trí đâu.

Đến tận mười một giờ đêm, tôi chuẩn bị đi ngủ, cũng không nhận được tin nhắn nào của Sở Trí.

Ngược lại mẹ tôi gửi tin nhắn đến.

[Con yêu, nghe nói con nhầm lẫn giữa mẹ và đối tượng con thầm mến à, thế chẳng phải hai đứa con đã nhắn tin cả tháng trời rồi sao?

[Ôi chao, mẹ gọi điện thoại đúng là không đúng lúc gì cả, đáng lẽ mẹ nên chơi thêm vài ngày ở Nhật Bản...]

Tôi gửi một biểu tượng mặt khóc, [Mẹ còn không bằng Sở Trí, cậu ấy sẽ không móc mỉa con đâu.]

[Hơn nữa con mới là người muốn hỏi mẹ, hôm đó mẹ tự nhiên nói con làm gì không hiểu ra sao, còn hỏi con đang giở trò gì, hại con cứ tưởng là Sở Trí nhắn, buồn bã hết cả buổi!]

Mẹ tôi gửi một đoạn ghi âm thoại đến.

"Mẹ nhớ là tại con ngày nào cũng mè nheo với mẹ, nói Sở Trí đẹp trai thế này thế kia, mẹ chịu hết nổi mới trả lời như thế đấy, con còn phải cảm ơn mẹ ấy chứ!"

Xong rồi, bây giờ tôi có hơi quen với việc trò chuyện với Sở Trí rồi.

Cậu ấy sẽ không như mẹ tôi, hở ra là lại bóng gió tôi.

Sau khi tỉnh giấc, tôi mơ màng thấy avatar Kim Liên gửi tin nhắn "Bảo bối, chào buổi sáng".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Tôi trả lời, [Chào buổi sáng, mẹ.]

Đầu dây bên kia đột nhiên gọi điện thoại thoại bằng giọng nói, giọng nói trong trẻo và đầy từ tính rót vào tai tôi, "Tống Thời Nghệ, nhìn rõ rồi trả lời."

A, là Sở Trí.

Cái gì, là Sở Trí!

Tôi bật dậy khỏi giường, còn vô tình đụng đầu vào thành giường.

"Sở Trí, hôm qua em đã muốn nói với anh rồi, lúc đầu em kết bạn với anh là vì muốn tỏ tình với anh, là do em nhìn nhầm tin nhắn của mẹ thành tin nhắn của anh, em tưởng anh ghét em nên mới xóa anh, kết quả lại xóa nhầm mẹ."

Trong điện thoại vang lên tiếng cười khẽ, "Vậy đối tượng em thầm mến thực ra là anh, đúng không bảo bối?"

Tôi quên béng mất chuyện này rồi.

"Đây không phải trọng điểm!"

Giọng của Sở Trí cao lên một chút, nghe có vẻ hơi đắc ý.

"Em rửa mặt xong thì xuống lầu đi, anh đang đợi em ở dưới."

Tôi ngơ ngác: "Làm gì, anh còn hận em hả!"

"Ngốc ạ, anh đang theo đuổi em đó!"

Sở Trí lại hắng giọng: "Tống Thời Nghệ tiểu thư, em có nguyện ý cùng anh trải qua một ngày tốt đẹp không?"

"Vậy... đây có tính là hẹn hò không?"

"Tính."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com