Trong bài viết, mẹ tôi kể rõ từng chi tiết việc nhà họ Lỗ dùng chiếc vòng tay vàng giả mua 99 tệ trên sàn thương mại điện tử để giả làm vòng tay gia truyền.
Bà còn nhấn mạnh rõ ràng rằng — đời này tuyệt đối không có chuyện hai nhà kết làm thông gia.
Bài viết đó của mẹ tôi, lượt thích và bình luận đều phá kỷ lục từ lúc bà dùng WeChat đến nay.
Cứ tưởng đến đây thì nhà họ Lỗ vì nợ nần chồng chất mà sẽ tạm thời yên phận.
Nhưng... nhà họ Lỗ sao có thể là loại người bình thường cho được!
15
Nhà tôi mỗi năm đều có thói quen đi du lịch nước ngoài.
Ba năm trước vì nhiều chuyện nên chẳng đi đâu cho ra hồn, năm nay định đến Na Uy trượt tuyết cho thoả thích.
Tôi và mẹ bắt đầu mua sắm một số đồ dùng mới qua mạng.
Khi hàng được giao tới, vui quá nên chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Lúc này, Lỗ Thích lại bắt đầu quay đầu tìm đường cũ.
Tôi vốn đã chặn hết số điện thoại và WeChat của anh ta từ lâu, vậy mà anh ta lại dùng một số lạ để gọi cho tôi.
Vừa bắt máy, đã khóc hu hu như cha chết.
Tôi nghĩ chắc gọi nhầm, ai ngờ cúp rồi lại gọi, cứ thế gọi đi gọi lại mấy lần.
Tôi bực quá mới bắt máy lại, định mắng một trận.
Ai ngờ Lỗ Thích lập tức kêu:
Nhất Phiến Băng Tâm
“Triều Triều, là anh, Lỗ Thích đây! Em đừng cúp máy, anh chỉ muốn nghe giọng em thôi, cầu xin em đừng từ chối anh…”
Tôi nổi hết cả da gà, rơi đầy đất vẫn chưa kịp nhặt.
“Triều Triều, là anh sai rồi, cả nhà anh đều sai.
Bọn anh không nên dùng vòng tay giả để lừa em, chẳng qua là vì nhà máy gặp khó khăn về tài chính, mẹ anh mới đành phải thay bằng cái giả…”
Ha, cái số tiền mà nhà anh đang nợ chính là do ba tôi giăng bẫy, chẳng lẽ tôi còn không biết đầu đuôi ngọn ngành?
Lỗ Thích tiếp tục nói:
“Anh vốn nghĩ rằng sau khi tụi mình kết hôn rồi, sẽ bù đắp cho em thật tốt.
Lúc đó, muốn vòng tay thế nào anh cũng mua cho em.
Bọn mình bên nhau mấy tháng rồi, làm sao anh không biết em chưa từng là người coi trọng vật chất…”
Thật hiếm có thay!
Trước thì cố đổ tội lên đầu tôi, giờ thì tìm đủ cách để tâng bốc tôi lên tận mây xanh.
“Triều Triều, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, em có thể…”
Tôi lập tức cắt ngang lời anh ta:
“Không thể!”
“Bài đính chính của mẹ tôi vẫn đang ghim trên đầu trang bạn bè đấy, anh mau đi xem đi.”
“À quên, anh bị chặn rồi, nhìn không thấy phải không?”
“Vậy để tôi nói thẳng luôn nhé — cả nhà tôi đều cùng một ý, đời này tuyệt đối không bao giờ kết thân với nhà anh!
Anh muốn tung tin đồn kiểu gì thì tung, dù tôi không gả được cũng chẳng sao, anh cũng đừng hòng cưới được ai khác!”
Lỗ Thích quýnh lên:
“Tiết Triều! Em đang cố tình khiến lời đồn thành thật phải không?”
“Có người tự tay nhặt đá đập vào chân mình, giờ thì thiếu tiền, định đi tìm nhà vợ giàu khác, lại phát hiện danh tiếng của mình thối không ngửi nổi, nên mới quay đầu tìm lại tôi.”
“Lỗ Thích, anh tưởng ai cũng ngu như anh à?”
Lúc này thì Lỗ Thích chẳng còn giả vờ cao thượng được nữa, lập tức tuôn ra một tràng chửi rủa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiết Triều! Con mẹ nó, mày đợi đấy, tao #¥%……”
Những lời anh ta nói ra đều phải chèn icon che lại mới in nổi thành văn, còn tâm trạng tôi thì... cực kỳ khoan khoái!
16
Hôm sau, khi tôi đi dạo mua sắm thì xảy ra chuyện.
Lúc đi ngang khu phố thương mại, không biết từ đâu chui ra mấy tên lưu manh, đột nhiên kéo tôi vào một con hẻm nhỏ.
May mà phía sau một cửa hàng gần đó có ông chủ đang ra khu vực phía trong để chuyển hàng, vô tình nhìn thấy cảnh tượng đó.
Mấy tên lưu manh còn lên giọng bảo ông ấy đừng xen vào chuyện người khác.
Ông chủ quay đầu gọi một tiếng, mấy anh công nhân lực lưỡng đang khiêng hàng lập tức xách theo mỏ lết, cây lau nhà và cả ống nước, từ cửa sau ùa ra.
Đám lưu manh nhìn nhau một cái rồi cắm đầu bỏ chạy.
Tôi ngồi thụp xuống đất, hoảng sợ bật khóc.
Ông chủ an ủi tôi:
“Cô là Tiết Triều phải không? Tôi biết ba cô – ông chủ Tiết đấy, đừng sợ, tụi nó đi hết rồi.”
Ba tôi nhanh chóng nhận được tin, lập tức đến đón tôi về nhà.
Sự việc cũng nhanh chóng được điều tra làm rõ.
Quả thật là do nhà họ Lỗ thuê đám lưu manh đó, nhưng vì số tiền trả quá thấp, bọn chúng cảm thấy không đáng để mạo hiểm, không đáng để dính líu đến viện phí hay hậu quả, nên mới bỏ cuộc giữa chừng.
Nhà họ Lỗ ngay từ đầu đã nhắm vào tài sản, chính ba tôi đã lập kế khiến họ mắc nợ.
Chuyện nợ nần là một chuyện, coi như đã xong.
Nhưng việc nhà họ lén lút thuê người đến bắt cóc tôi — ý đồ đã quá rõ ràng.
Đây không còn là vu vạ, mà là mưu hại đến tính mạng.
May mắn là lần này tôi không sao, nhưng không ai dám chắc sẽ may mắn ở lần sau.
Ba tôi vẫn hỏi tôi:
“Con muốn xử lý thế nào?”
“Ba, con muốn... đưa cả nhà họ vào tù.”
Ba tôi khẽ cười:
“Triều Triều, con không biết đâu, người thật sự đã từng ăn tuyệt hậu nhà người ta, lòng dạ đen tối đến mức nào đâu.”
Thật sự từng ăn tuyệt hậu…?
“Triều Triều, người ta nói đuổi chó thì không được đuổi vào ngõ cụt, nhưng nếu con lại đúng lúc ở cuối ngõ cụt gặp phải sói hoang, không còn đường tránh thì sao?”
Tôi không nói nên lời.
Ba tôi nhẹ nhàng thốt ra một câu:
“Vậy thì… g.i.ế.c nó đi.”
17
Nhà tôi không đi Na Uy trượt tuyết nữa, mà đổi sang Thái Lan để đi lễ chùa.
Mẹ tôi đăng một dòng trạng thái mới lên vòng bạn bè.
Tài khoản phụ mới lập của mẹ Lỗ lập tức bấm thích, còn để lại bình luận tự biên tự diễn:
【Con dâu Triều Triều được dạy dỗ tốt quá, không biết bao giờ con trai tôi mới có phúc lấy được Triều Triều đây?】
Nhà họ Lỗ thuê người bắt cóc tôi, mà mẹ Lỗ vẫn giả ngu giả ngây như không có chuyện gì, còn ở đó đổ “trà xanh” ra khắp nơi.
Thật đúng là một ly trà… đậm đến mức ngấy.
Nhà tôi đã đặt vé máy bay, khách sạn cũng xong xuôi, cả hành trình đều sắp xếp ổn thỏa.
Mẹ tôi vẫn thỉnh thoảng đăng vài tấm ảnh trong chuyến đi lên vòng bạn bè.