Xử Lí Nhà Chồng Hám Tiền

Chương 10



Vương Phong chặn chị ta ở cửa, bắt gian tại trận.

Bố mẹ chồng về đến nhà, thấy hàng xóm bu kín mít, vào trong thấy chị dâu ăn mặc xộc xệch với một người đàn ông lạ mặt, tức đến run cả người.

Chị dâu được như ý nguyện bị Vương Phong đuổi đi.

Ngay cả cháu trai nhỏ đã báo tin cho Vương Phong cũng bị bố mẹ chồng đuổi đi. Họ nói rằng chị dâu lẳng lơ, ai biết được đứa bé có phải con ruột của nhà họ hay không.

Chị dâu muốn làm xét nghiệm ADN, bố mẹ chồng liền bảo chị ta đi tìm xác anh chồng mà làm. Anh chồng đã bị thiêu thành tro bụi rồi, làm xét nghiệm ADN kiểu gì?

Chị dâu vừa khóc vừa bảo bố mẹ chồng cứ chờ xem, nói xong liền dắt con trai bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Hai kiếp chứng kiến trò hề này, tôi cũng đã nhận ra, hai người bố mẹ chồng chính là những kẻ keo kiệt, bủn xỉn. Tình m.á.u mủ ruột thịt còn không quan trọng bằng tiền bạc trong tay họ.

Muốn bọn họ chịu thiệt thòi về tiền bạc, còn khó hơn cả cạy miệng con hến.

Chị dâu vừa đi khỏi, Vương Phong lập tức thay đổi sắc mặt với tôi.

"Lý Đồng, cô cũng nên cút đi được rồi đấy!"

"Được thôi! Vậy tôi đi đây, anh đừng có mà hối hận."

Có lẽ anh ta nghĩ rằng sau khi đuổi chị dâu đi rồi thì chuyện căn nhà thuộc về anh ta đã là điều chắc chắn.

Nhưng anh ta đâu biết rằng tôi sẽ không để anh ta được như ý muốn.

Bố mẹ chồng keo kiệt của tôi, không vắt kiệt anh ta đến giọt cuối cùng thì sao có thể viết di chúc được chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ta nói hết lời ngon ngọt với bố mẹ chồng, nhưng cũng không khiến hai người họ đồng ý cho anh ta căn nhà.

Căn nhà trị giá hàng triệu tệ này đã khiến Vương Phong phát rồ.

Đặc biệt là khi anh ta "tình cờ" nhìn thấy di chúc mà bố mẹ chồng để lại, muốn để lại toàn bộ nhà cửa, tiền bạc cho cháu trai của họ, bên cạnh còn có một bản thỏa thuận nhận nuôi Vương Phong, anh ta hoàn toàn phát điên.

Khi tôi liên tục nhiều ngày không gọi được cho bố mẹ chồng, tôi biết Vương Phong đã ra tay rồi.

Trong hơn một tháng sống chung với bố tôi, anh ta đã nhận thức sâu sắc được tầm quan trọng của việc có một căn nhà của riêng mình, không cần phải nói lời ngon ngọt với ai, cũng không bị ai đuổi đi một cách dễ dàng.

Tôi bình tĩnh gọi điện báo cảnh sát, nói rằng đã nhiều ngày không liên lạc được với bố mẹ chồng, về nhà gõ cửa cũng không thấy ai.

Cảnh sát đến nhà, nhìn thấy Vương Phong với bộ râu xồm xoàm.

Anh ta nói rằng bố mẹ chồng đã đi du lịch.

Chiêu trò quen thuộc quá! Kiếp trước, tôi đã bị bọn họ lừa đi du lịch, sau đó bị sát hại.

Lúc này, chị dâu xuất hiện, tố cáo Vương Phong đầu độc bố mẹ chồng. Vương Phong không thể tin được, tại sao chị ta lại biết?

Anh ta phát điên muốn cướp bằng chứng trong tay chị dâu, nhưng bị cảnh sát khống chế. Khuôn mặt méo mó của anh ta gào thét trong sự bất lực.

Trước mắt tôi là vẻ mặt đắc ý của chị dâu.

Chị ta không cần biết người tốt bụng nào đã đưa bằng chứng cho mình, chỉ cần có thể dùng được là được.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com