Thực ra không phải vậy, chỉ có tôi mới biết, hai ông bà họ chỉ thích đứa con trai có bản lĩnh.
Khoảng thời gian này, Vương Phong đối xử với tôi như hồi mới yêu, thường xuyên đưa tôi ra ngoài dạo phố, vui chơi, cho đến khi mẹ anh ta gọi điện giục chúng tôi về nhà với vẻ mặt lo lắng.
Tôi nhìn Vương Phong với vẻ mặt vừa lo lắng vừa có chút vui mừng, biết rằng anh trai anh ta đã "nổ bom" rồi, đến lúc cả nhà vây quanh tôi đòi tiền cưới đây.
Chỉ là lần này, tôi càng không thể để họ được như ý muốn.
Khoác tay Vương Phong, tôi dịu dàng lau mồ hôi cho anh ta: "Mẹ khóc như vậy, chắc chắn là có chuyện gấp, chúng ta mau về thôi anh."
Mau về xem màn kịch đặc sắc của gia đình anh nào.
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy chị dâu khóc lóc thảm thiết, đòi sống đòi chết, nhất định phải ly hôn.
Chị ta đã đầu tư hết hai mươi vạn tiền riêng của nhà mẹ đẻ vào đó, ai ngờ lại mất trắng.
Kiếp trước cũng vậy, vốn dĩ không có số làm bà chủ, hai người họ không chỉ vét sạch tiền của họ hàng xung quanh, mà còn vay nặng lãi để kinh doanh, cuối cùng lại gặp phải trò lừa đảo.
Mô hình Ponzi là như vậy, lấy của người sau trả cho người trước, bạn nhìn thấy tiền lãi của người ta, nhưng không biết rằng người ta lại nhắm vào vốn của bạn.
Nhượng quyền thương mại là giả, kiếm tiền nhượng quyền mới là thật.
Mù quáng đầu tư chỉ vì những lời tâng bốc "ông chủ", "bà chủ", vay nặng lãi rồi rơi vào bẫy nhượng quyền thương mại, bọn họ đúng là ngốc không thể tả.
Chị dâu vừa nhìn thấy tôi liền ra hiệu cho mẹ chồng, mẹ chồng tiến đến quỳ xuống dưới chân tôi, tôi sợ quá cũng vội vàng quỳ xuống theo, bà ta đừng có định làm tổn hại đến tuổi thọ của tôi đấy nhé.
Vương Phong ở bên cạnh ra sức kéo mẹ anh ta dậy, bà lão vì muốn cứu con trai cả nên đã đẩy mạnh Vương Phong một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đồng Đồng! Cầu xin con, cứu anh trai con với!"
Tôi vội vàng đáp: "Mẹ đứng dậy đi ạ. Nếu con giúp được gì thì con nhất định sẽ giúp."
Vương Phong bị mẹ ruột đẩy ngã, đứng dậy với vẻ mặt vô cùng khó coi, lúc này dường như đã nhớ ra điều gì đó, nhìn tôi có chút do dự.
Cách đây không lâu, bố mẹ anh ta còn suốt ngày lải nhải bên tai anh ta, rằng anh trai anh ta giỏi giang như thế nào, vậy mà hôm nay đã "nổ bom", một mặt anh ta hả hê, mặt khác lại sợ bị liên lụy.
Không giống như kiếp trước, anh ta đứng về phía anh trai, ép tôi lấy tiền cưới ra trả nợ.
Kiếp này, dưới sự ám chỉ rõ ràng của tôi, hình ảnh bố mẹ thiên vị đã in sâu vào trong tâm trí anh ta.
Đặc biệt là vừa rồi, bà ta không màng tình mẫu tử, đẩy anh ta ngã xuống đất. Bố chồng nghe tôi nói vậy, vội vàng đỡ mẹ chồng dậy.
"Đồng Đồng à, hay là con đưa trước 30 vạn cho anh trai con để giải quyết chuyện gấp, sau này có tiền rồi bố mẹ sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho con, căn nhà này cũng cho con."
Tính toán thật chính xác! Tiền cưới và của hồi môn đều không định chừa cho tôi một đồng nào, muốn vay hết luôn sao?
Bố chồng còn chưa nói hết câu, chị dâu đã khóc to hơn. Trọng điểm mà chị ta nghe được là bố mẹ chồng muốn để lại căn nhà cho tôi.
"Cái đồ khốn nạn, lừa tôi khổ sở thế này! Sau này ngay cả chỗ ở cũng không có, tôi c.h.ế.t quách cho xong."
"Ôi chao chao! Em dâu con sẽ không để các con không có chỗ ở đâu, đều là người một nhà mà."