Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 280: Xử lý mỹ nhân (23)



Wp: D301203

Chương 280: Xử lý mỹ nhân (23) (đã beta)

Lúc Tạ Tri nhìn thấy gương mặt của Thân Giác thì đồng tử lập tức co lại. Ánh mắt gã giằng co trước gương mặt của Thân Giác, hoàn toàn không thể dời tầm mắt ra được.

Hiện tại Thân Giác thật sự có chút chật vật, cậu thân là một con quỷ hơn trăm năm tuổi, nhưng đạo hạnh của cậu thật sự không cao thâm tí nào, nếu không thì mấy đời trước sao cậu lại có thể mơ mơ màng màng mà chết dưới pháp khí một cách hồ đồ như vậy. Hiện tại, cậu bị phù chú công kích đến trọng thương, một đường hốt hoảng mà trốn đi. Cũng không biết tóc dài đã bị xõa tung từ lúc nào, làn tóc chảy xuống trước vai cậu tựa như thác nước, sắc mặt cậu tái nhợt, hàng mi đen vì đau đớn mà khẽ nhíu lại. Cậu vừa sợ hãi ánh nắng trước mặt, lại bị Tạ Tri chặn kín đường đi, cả người không khỏi thoáng lui về sau hai bước.

Thân Giác đã bị Lâm Sơ Nghiên bắt phải họa lại thành gương mặt của chính mình vào một tháng trước, lần này khi đến Thiên Phật Tự cậu cũng không họa da lại một lần nữa.

Tạ Tri thấy Thân Giác lui về sau, đôi mắt phượng đang cất giấu tia nguy hiểm thoáng híp lại, sau gã lại tiến lên hai bước. Gã vừa bước đến, Thân Giác lập tức muốn đổi thành hướng khác để chạy trốn, nhưng Thân Giác đang bị thương, tốc độ thậm chí còn không nhanh bằng một phàm nhân tập võ như Tạ Tri.

Cho nên Thân Giác rất nhanh đã bị chặn lại, lần này vẫn bị chặn kín đường đi, người trước mặt cậu vẫn là Tạ Tri, đằng sau cậu là một thân câu, sau thân câu lại chính là bức tường.

Tạ Tri nhìn chằm chằm vào người trước mắt, thấy Thân Giác đã không còn đường lui mà chỉ có thể dựa vào cây đại thụ phía sau thì kéo môi cười châm chọc, "Ngươi như vậy mà còn muốn dọa người, thật ngu."

Thân Giác cắn chặt môi, không nói lời nào.

Nhưng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.

Có người đến.

Tạ Tri nghe thấy tiếng bước chân, đầu tiên là bước một bước lớn tiến lại gần Thân Giác, sau đó gã hung hăng khống chế lấy cổ tay Thân Giác, muốn kéo người đến sân viện của mình.

Thân Giác bất ngờ bị Tạ Tri chạm vào, nơi bị chạm vào kia lập tức truyền đến sự đau nhức, đau đớn khiến cậu không cách nào đứng vững được, nhất là khi Tạ Tri đang còn thô lỗ mà kéo cậu đi về phía trước như vậy. Cậu không chống đỡ được, cả người liền đổ xuống, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Trên người Tạ Tri có phù.

Tạ Tri phát hiện Thân Giác ngã xuống, gã theo bản năng mà ôm lấy người. Vừa ôm lấy, gã liền nghe thấy người trong ngực mình phát ra âm thanh nức nở như đang khóc.

Lúc này gã mới nhớ ra trên người mình đang có phù, mà tấm phù kia còn có thể gây ra thương tổn cực lớn đến cho Thân Giác. Tiếng bước chân cách đó không xa lại càng ngày càng gần, mà con quỷ trong ngực gã thật sự là quá yếu. Gã cân nhắc một lúc, lập tức kéo tấm phù trên cổ mình xuống vứt trên mặt đất, sau lại đem toàn bộ những tấm phù trong ngực mình vứt ra ngoài rồi nửa ôm nửa kéo lê Thân Giác đi đến sân viện của mình.

Gã có chuyện cần phải thẩm vấn đơn độc với Thân Giác, cho nên tạm thời không thể để con quỷ này bị những tên lừa trọc trong Thiên Phật Tự phát hiện được.

Khi gã mang Thân Giác vào phòng, Thân Giác gần như không có khả năng giãy giụa, cậu liên tục bị phù chú công kích, hiện tại việc duy nhất mà cậu có thể làm chính là không để mình ngất đi.

Tạ Tri thấy Thân Giác căn bản không thể đứng vững được, gã cau mày, vẻ mặt mang theo chán ghét mà ném con quỷ trong ngực mình lên giường.

Thân Giác bị ném đến trên giường, đau đến hít một hơi. Nhưng cậu vẫn cắn răng muốn bò dậy từ trên giường, cậu không muốn để mình mất mặt trước Tạ Tri như vậy.

Cậu chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, tóc dài ôm lấy hai bên sườn mặt cậu, tôn lên đường cong tuyệt đẹp nơi khuôn mặt. Nhưng sắc mặt cậu lại quá mức tái nhợt, lúc này trong phòng lại đặc biệt tối tăm, màu da cậu gần như là trắng đến trong suốt, khiến người khác cảm thấy có chút không thực.

Nơi duy nhất có màu sắc trên khuôn mặt cậu chính là cặp mắt đen nhánh cùng đôi môi đỏ như vẽ thêm chu sa kia.

Thân Giác tuy rằng muốn ngồi dậy, nhưng cả cơ thể cậu đều đang cực kỳ đau đớn, cậu không kiên trì được bao lâu thì lại ngã xuống.

Tạ Tri đứng ở mép giường, lạnh lùng nhìn Thân Giác, gã thấy đối phương muốn bò dậy nhưng lại nhiều lần thất bại thì không khỏi hừ lạnh một tiếng. Sau đó, gã tiếp lên, trực tiếp túm lấy làn tóc dài của Thân Giác, ép người ngẩng đầu lên.

Vừa ngửa đầu lên, hai người liền đối mắt với nhau.

Thân Giác vì đau mà tròng mắt phiếm nước. Hiện tại cậu lại bị người kéo tóc ép ngửa đầu lên, người trước mắt cậu vẫn là Tạ Tri, cảm xúc nhục nhã trong mắt lại càng nhiều thêm.

Một màn này dừng trong mắt Tạ Tri, tựa như gã vừa bắt được một con thú nhỏ miệng cọp gan thỏ, nhìn thì hung hăng nhưng thực tế lại yếu ớt không chịu được. Đã yếu lại còn thích ra gió, thật sự rất buồn cười.

Quỷ này mà cũng là quỷ? Tạ Tri chưa từng nhìn thấy quỷ, nhưng gã cũng từng nghe chuyện xưa về quỷ quái. Trong những câu chuyện đó, mỗi con quỷ đều cực kỳ hung hăng, giết người vô số. Còn con quỷ trong tay gã hiện tại.... sợ rằng cũng chỉ biết giết người trên giường mà thôi.

Tạ Tri không khỏi nghĩ đến những cảnh tượng hương diễm tươi đẹp kia, trong lòng trở nên phức tạp.

"Tiểu quỷ, ta hỏi, ngươi phải thành thật trả lời, nếu không thì nơi này của ta vẫn còn phù chú khác, ta sẽ lấy phù nhét vào miệng ngươi, khiến cho ngươi nếm trải thử tư vị của việc hồn phi phách tán là như thế nào."

Sự ê chề nhục nhã trong mắt Thân Giác càng đậm hơn, bàn tay đặt bên người không khỏi nắm lại thành quyền.

Tạ Tri chú ý đến hành động nhỏ kia của cậu, gã liếc mắt, khinh miệt câu môi, "Làm sao nào? Còn muốn giết ta sao? Muốn giết ta như thế nào đây?" Gã cúi đầu lại gần Thân Giác, môi đỏ câu lên, "Giống như trước kia à? Muốn để ta chết trên giường ngươi?"

Lời nói này thật sự rất ác liệt, nhưng Thân Giác sau khi nghe được những lời này, ngược lại càng trở nên bình tĩnh hơn trước. Hiện tại cậu tức giận thì đúng ý của Tạ Tri quá rồi.

Sau khi Tạ Tri phát hiện Thân Giác bình tĩnh đến vậy thì trong mắt thoáng hiện lên tia kinh ngạc. Bàn tay vốn đang kéo lấy tóc Thân Giác lại càng thêm dùng sức, thấy người kia ăn đau rồi lộ ra vẻ mặt thống khổ thì gã mới cảm thấy thuận khí hơn một chút.

"Ngươi nói thật cho ta biết, trước đó cũng là ngươi biến thành.... dáng vẻ của Lâm Sơ Nghiên đúng không?"

Lúc Tạ Tri nói những lời này, thần sắc gã lại càng lạnh hơn trước, sát ý trong mắt ngày càng đậm, phảng phất như chỉ cần Thân Giác dám thừa nhận, gã sẽ lập tức giết chết đối phương.

Thân Giác biết Tạ Tri không có ý định để cậu dễ chịu, cậu cũng vậy, cho nên cậu trực tiếp thừa nhận, "Đúng vậy."

Cậu phải khiến cho Tạ Tri biết, bản thân gã ngu ngốc đến bao nhiêu, ngay cả việc nhận sai người cũng không phát hiện ra.

Tạ Tri thấy Thân Giác thừa nhận, bàn tay kia lập tức nâng lên, nhưng khi nâng lên lại đột nhiên ngừng lại giữa khoảng không. Cặp mắt phượng âm u kia nhìn chằm chằm vào Thân Giác, nhưng bàn tay kia cuối cùng vẫn không đánh xuống gương mặt của Thân Giác.

"Tại sao ngươi lại biến thành dáng vẻ của Lâm Sơ Nghiên? Ngươi và Lâm Sơ Nghiên có quan hệ như thế nào?"

"Vì hắn rất đẹp, vậy nên ta mới họa thành dáng vẻ của hắn. Còn mối quan hệ giữa ta và hắn, không phải ngươi đã tận mắt nhìn thấy rồi sao?" Thân Giác khẽ cười một tiếng, trào phúng nhìn về phía Tạ Tri.

Tạ Tri nghe vậy, sắc mặt lại càng thêm khó coi, gã nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thân Giác, qua một lúc mới nói: "Ngươi câu dẫn ta, sau lại câu dẫn Sơ Nghiên, có phải là vì thải dương bổ âm đúng không?"

Tạ Tri cảm thấy, Thân Giác yếu như vậy, ngay cả một phàm nhân như gã cũng có thể hàng phục được, gã đã sớm cho rằng Thân Giác chắc cũng không phải là một con quỷ lợi hại gì cho cam. Gã tự nghĩ một phen, đoán chắc rằng Thân Giác chính là loại quỷ chuyên môn thải dương bổ âm. Gã cho rằng, Thân Giác chính là cố ý cải trang thành dáng vẻ của Lâm Sơ Nghiên để hút dương khí của gã, khi thải bổ nhiều rồi thì lại sợ bị phát hiện, sau đó lại đến câu dẫn Sơ Nghiên.

Khó trách trước đó Lâm Sơ Nghiên còn bệnh nặng một trận, chỉ sợ là do tên quỷ này đã thải bổ quá nhiều rồi.

Gã thấy Thân Giác có thể biến thành dáng vẻ của nhiều người khác nhau như vậy, phỏng chừng thiếu niên mà trước đó Lâm Sơ Nghiên nuôi cũng chính là cậu.

Còn Thân Giác, khi nghe được lời này của Tạ Tri, đầu tiên chính là ngạc nhiên, sau đó trở nên tức giận, khuôn mặt cũng đỏ cả lên, "Ta không có!"

Cậu vậy mà lại bị người khác hoài nghi là...

Thân Giác chưa từng trải qua nỗi ô nhục như thế này.

Nhưng Tạ Tri khi thấy Thân Giác tức giận, mặt cũng đỏ lên như vậy thì lại càng cảm thấy bản thân đã đoán đúng. Gã cảm thấy, Thân Giác chính là vì bị gã đoán ra được sự thật nên lúc này mới thẹn quá hóa giận.

Dù gì cũng là một nam nhân, tuy đã thành quỷ rồi, nhưng lại là kiểu quỷ sống nhờ thải dương bổ âm để tồn tại thì thật sự là không có chút thể diện nào.

Bất quá....

Tạ Tri đánh giá Thân Giác từ trên xuống đưới, cảm thấy Thân Giác cũng có thể dựa vào thải dương bổ âm mà tồn tại, nhưng mà gã không thể để Thân Giác quay lại bên người Lâm Sơ Nghiên được.

Không phải vì sợ Lâm Sơ Nghiên bị hút dương khí mà suy yếu, nhưng dáng vẻ của Lâm Sơ Nghiên mà gã thấy lần trước, chỉ sợ là đã đâm sâu rễ tình với con quỷ này rồi.

Nhưng phải xử lý con quỷ này như thế nào đây?

Tạ Tri nghĩ đến chuyện này thì lại có chút do dự. Nếu xử lý bằng cách của gã như thường lệ, gã chắc chắn sẽ giết tên quỷ này, nhưng mà Sơ Nghiên lại.... thích con quỷ này.

Quan hệ của gã và Lâm Sơ Nghiên đã rơi xuống đáy rồi, nếu gã còn giết chết con quỷ này nữa, chỉ sợ là không còn đường nào để vãn hồi nữa.

Gã nên làm như thế nào đây?

Tạ Tri suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, vì Thân Giác giãy giụa muốn kéo tóc mình ta khỏi tay gã, lúc này suy nghĩ của gã mới bị cắt ngang.

Gã nhìn xuống Thân Giác đang giãy giụa, đột nhiên lại nhớ đến đoạn xích trên cẳng chân của đối phương.

Nếu không giết thì tên quỷ này nhất định sẽ bỏ chạy.

Tạ Tri nghĩ đến đây thì lập tức buông tóc Thân Giác ra, gã chuyển qua đem người ấn lên giường. Trước tiên, gã mạnh mẽ cởi bỏ giày cậu ra, lại kéo ống quần cậu lên, từng vòng từng vòng mà tháo sợi dây xích vàng đang quấn trên cẳng chân cậu xuống.

Lúc gã làm những việc này, Thân Giác dường như đoán được gã đang muốn làm gì, lại càng giãy giụa thêm kịch liệt.

Nếu so về sức lực, Thân Giác không đấu lại Tạ Tri.

Đấu không lại gã, lúc Thân Giác thấy Tạ Tri cầm lấy một đầu dây xích, muốn tìm một chỗ trói cậu lại, cậu tức giận đến mức bắt lấy cánh tay của Tạ Tri, cúi đầu cắn xuống một ngụm.

Tạ Tri kêu lên một tiếng, sau đó quay đầu, một lần nữa tóm lấy làn tóc dài của Thân Giác, mạnh mẽ kéo người ra.

Từ lúc gã phát hiện Thân Giác không phải là Lâm Sơ Nghiên, gã liền không còn chút thương tiếc nào.

Tạ Tri bị cắn, trong lòng gã tức giận, sức lực trên tay tất nhiên cũng mạnh lên. Loại quỷ họa bì như cậu vốn rất yếu ớt, nhất là làn da, Thân Giác lại còn đang bị trọng thương, cho dù tính cách cậu có kiên cường đến mấy thì cũng bị loại đau đớn này làm cho đỏ mắt.

Cậu cảm thấy thật mất mặt, cho nên khi mắt đỏ lên thì lập tức cụp mắt xuống, nhưng động tác nhỏ này của cậu lại bị Tạ Tri thu toàn bộ vào trong mắt.

Đuôi chân mày Tạ Tri thoáng nhướn lên, bàn tay cầm xích của gã bóp lấy cằm của Thân Giác, mạnh mẽ nâng khuôn mặt của đối phương lên. Khi phát hiện Thân Giác đỏ vành mắt, gã nhịn không được mà cười nhạo một tiếng, "Đã yếu ớt lại còn thích khóc, kiểu như ngươi mà cũng xứng làm quỷ sao?"

Hàng mi dài của Thân Giác run lên, cuối cùng, cậu chỉ cắn răng mà không tranh cãi dù chỉ một chút.

Khi Tạ Tri phát hiện không thể mở được khóa của xích vàng, cuối cùng gã chỉ đành cầm lấy xích đi đến bên chân giường, nhưng chân giường này cực kỳ nặng, ngay cả Tạ Tri trời sinh sức trâu cũng phải cố hết sức mới nâng lên được. Hiện tại Thân Giác bị thương nặng, căn bản không có chút sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Tri trói cậu lại.

Sau khi đã làm xong thì Tạ Tri mới đi rửa mặt. Chờ đến khi gã hoàn thành xong tất cả mọi thứ thì gã lại một lần nữa trở về dáng vẻ của một tên yêu tinh lén mặc áo cà sa của thánh tăng, gã đứng trước mặt Thân Giác, âm dương quái khí mà nói: "Ta phải đi công khóa buổi sáng, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn mà nằm trong đây, nơi này có rất nhiều lừa trọc, nếu ngươi tùy tiện ra ngoài rồi bị con lừa trọc nào đó thu phục, cũng coi như đó là phúc trạch của ngươi đi."

Thân Giác ghé trên giường, không nhìn Tạ Tri lấy một lần, chỉ nhắm mắt nỗ lực chữa trị nội thương của mình. Nếu có thể chữa khỏi nội thương trước buổi tối, thậm chỉ chỉ cần hồi phục được phân nửa thôi, là cậu có thể nhân cơ hội mà rời khỏi nơi này rồi.

Tạ Tri thấy Thân Giác không thèm để ý đến mình thì trong mắt không khỏi ánh lên một tia nguy hiểm, nhưng gã vẫn xoay người rời đi. Bất quá, khi gã rời đi, gã lại nhặt lên tấm phù mà Thân Giác kéo xuống trước đó, một lần nữa dán lên trên cửa.

.....

Lác Tạ Tri quay về đã là chính ngọ. Gã cầm theo một hộp đồ ăn tiến vào, trước tiên nhìn về phía giường, khi thấy Thân Giác còn nằm gục trên đó thì ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh để dùng bữa. Lúc đã ăn gần xong, gã cầm lấy một khối màn thầu, đi đến bên mép giường.

"Này, ăn gì đi." Tạ Tri lạnh mặt nói.

Thân Giác mệt mỏi mở mắt, khi thấy thứ Tạ Tri đưa đến là màn thầu thì lại nhắm mắt lại.

Thứ cậu muốn là nhang.

"Không ăn?" Trong giọng của Tạ Tri mang theo tia nguy hiểm.

Thân Giác trầm mặc trong chớp mắt, cơ thể cậu đang rất khó chịu, nhưng cuối cùng cậu vẫn gian nan mà nói: "Ta... Ta không ăn... cái này..."

Cậu sợ tên điên Tạ Tri này sẽ mạnh bạo mà nhét màn thầu vào miệng cậu.

Lời còn chưa dứt, Tạ Tri liền cúi đầu, gã vặn mặt Thân Giác hước về phía mình, cảm xúc dưới đáy mắt thiên màu trà kia có chút cổ quái, "Đừng nói là ngươi phải ăn thứ kia mới được đi?"

Không đợi Thân Giác hỏi thứ kia là thứ gì, gã nhanh tay buông Thân Giác ra, trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ kia không hiểu sao lại đỏ ửng lên, nhưng ngữ khí gã lại đầy sự trào phúng, "A, vậy thì ngươi cứ tiếp tục nhịn đói đi."