Xu Nguyệt

Chương 11



Nhưng hắn không há miệng, mà lại mở mắt ra.



Hắn không dám tin nhìn ta, thở hổn hển: "Nàng... sao nàng biết thuốc này?"



Ta đáp: "Bệ hạ quên rồi sao, năm đó ngài bị bệnh, là nương của thần thiếp đến chữa trị cho ngài, thần thiếp còn cho bệ hạ uống thuốc, lúc đó bệ hạ còn suýt cắn chếc thần thiếp."



Hắn lẩm bẩm: "Thì ra là nàng, thì ra vẫn luôn là nàng, thảo nào ta không thể nhẫn tâm với nàng."



Kỳ thực ngày Lý Chiêu Ninh chếc ta đã biết, Ngụy Nguyên Khác đã nhận nhầm người.



Ngày hắn bị bệnh, Lý Chiêu Ninh cũng đến, hắn không nhận ra ta, liền cho rằng là Lý Chiêu Ninh và nương ta đã cứu hắn, vì vậy đối với Lý Chiêu Ninh từ hận chuyển sang yêu.



Lý Chiêu Ninh cũng đã hiểu rõ điểm này, nên đã chọn tự sát.



Ta không nói nhiều, đưa thuốc đến bên miệng hắn: "Bệ hạ đừng nghĩ nhiều, uống thuốc đi."



Hắn uống thuốc, tinh thần quả nhiên tốt hơn một chút, còn đi thượng triều.



Hạ triều trở về, hắn cùng ta và Tiểu Phi ăn cơm, ba người chúng ta nói cười vui vẻ.



Sau bữa trưa, hắn kéo ta lại: "Xu Nguyệt, ngủ trưa với ta một lát nhé, ta hơi mệt."



Ta nói được.



Ta nằm trong lòng hắn, hắn mơ màng: "Xu Nguyệt, nàng gọi tên ta một tiếng đi."



Ta nghe nhịp tim của hắn: "Ngụy Nguyên Khác."



Hắn nói: "Gọi thêm một tiếng nữa."



"Ngụy Nguyên Khác."



Hắn cười cười: "Ừ, ta đây."



Ta cảm thấy cơ thể hắn nóng bừng, hơi thở cũng không ổn.



Đợi ngự y đến nơi, hắn đã ngủ mãi mãi.



Mà hắn vào buổi thượng triều ngày hôm đó đã bổ nhiệm bốn vị đại thần cố mệnh, Bắc triều hai người, Nam triều hai người, bảo bọn họ phải hết lòng phò tá Tiểu Phi.



Thậm chí, đại sự trong triều, đều phải có thủ dụ của ta mới được thi hành.



Hắn đã sớm biết hắn không chống đỡ được bao lâu nữa.



Lần này, rễ hải đường cũng không cứu được hắn.



21



Ta nhìn Ngụy Nguyên Khác trên giường, dung mạo của hắn vẫn tuấn tú, giống như đang ngủ say.



Binh phù ở ngay bên gối hắn, là hắn để lại cho ta.



Ta nắm tay hắn thật lâu, rất lâu sau mới phát hiện trên mặt ta không biết từ khi nào đã có một giọt nước mắt.



Thu Niệm nghe tin liền đến thăm hắn, sắc mặt nàng ấy bình tĩnh, lại dập đầu với ta ba cái, trở về liền tự sát theo Ngụy Nguyên Khác.



Ta vốn định chôn cất nàng ấy trong lăng mộ của Ngụy Nguyên Khác, nhưng sau đó ta lại thay đổi ý định, chôn cất nàng ấy ở gần đó.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiểu Phi nói ta nên làm như vậy, bởi vì hoàng đế chỉ có thể hợp táng với hoàng hậu.



"Hơn nữa phụ hoàng thích mẫu hậu, ngài ấy sẽ không thích nữ tử khác ở bên cạnh ngài ấy."



Hắn lại truy phong Thu Niệm là "Vạn Từ Đạo Mẫu", cảm tạ ơn nuôi dưỡng của nàng ấy.



Khi đăng cơ, hắn đại xá thiên hạ, giảm thuế, binh lính giải ngũ, trả nô tỳ về làm thường dân, Nam Bắc bình đẳng, không còn phân biệt.



Cặp song sinh của tứ ca cũng được hắn triệu về triều, cho con trai của tứ ca nhậm chức ở Tư Nông, quản việc canh tác trong thiên hạ, con gái gả cho thiếu niên tướng quân người Bắc, phu thê hòa thuận.



Ta nhìn thiếu đế trước mặt, hắn đã là một người dung hòa Nam Bắc đủ tư cách rồi.



Đứa trẻ này, ngay cả thuốc độc cũng không giếc được, hắn có thiên mệnh của mình.



22



Ta cũng cho sứ giả đến Đông Lưu đảo đón Xuân Dao các nàng trở về.



Nhưng Xuân Dao nói mấy người bọn họ đã sinh con đẻ cái trên đảo, cuộc sống hạnh phúc, không trở về nữa, chỉ nhờ sứ giả mang về tro cốt của Nam Hà.



Hôm đó Ngụy Nguyên Khác chỉ cho phép ta mang về tro cốt của nương ta và tứ ca, tro cốt của Nam Hà bị hắn ném đi, Xuân Dao lại tìm về được.



Lần này ta không để tro cốt của Mục Nam Hà bên cạnh, ta an táng hắn cùng với tứ ca.



Nếu bọn họ có kiếp sau, hẳn vẫn là bạn tốt, huynh đệ tốt.



Năm ta bốn mươi tuổi, Tiểu Phi lập hoàng hậu, còn phong bốn phi tần.



Hắn nói hắn sẽ không giống như Ngụy Nguyên Khác chỉ có một mình ta, hậu cung có liên quan mật thiết đến tiền triều.



Ta gật đầu: "Con là hoàng đế, con tự quyết định là được."



Hắn đã lớn, là lúc tự mình làm chủ rồi, ta kết thúc việc buông rèm chấp chính, mỗi ngày ở trong cung ngắm mặt trời mọc lặn.



Sinh nhật năm mươi tuổi ta không muốn ở trong cung, liền cải trang vi hành dạo chơi trong Thiên Thành.



Nay vật thịnh dân giàu, xe ngựa tấp nập, đã không còn phân biệt Nam Bắc, chỉ có con dân thiên hạ.



Ta mua cho hai đứa cháu trai mấy món đồ chơi nhỏ, khi hoàng hôn buông xuống, tùy tùng giục ta hồi cung.



Khi rời đi, ta nghe thấy một phụ nhân gọi cháu trai của mình: "Bảo Châu, Trường An, về ăn cơm thôi."



"Về rồi, về rồi." Hai đứa trẻ hoạt bát khỏe mạnh chạy qua bên cạnh chúng ta.



"Thái hậu nương nương đừng ngưỡng mộ, ngài bây giờ cũng là con cháu đầy đàn rồi." Triệu Cửu cười nói.



Ta nói đúng vậy, ta bây giờ cũng đã có những ngày tháng tốt đẹp của riêng mình.



Ngoảnh đầu nhìn lại nơi tiêu điều xưa.



Trở về.



Cũng không gió mưa, cũng không nắng ráo.



(Toàn văn hoàn.)



 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com