Xuân Đình Tuyết

Chương 57



Hoàng hôn buông xuống, xe ngựa lăn bánh men theo con đường gập ghềnh hướng về phía Bắc.

Vì đường xóc nảy, Thẩm Y bất ngờ tỉnh dậy giữa một lần xe chao đảo, ngay khi mở mắt nàng đã vội tìm kiếm bóng dáng của Dạ Ly Tước.

“Dạ Ly Tước……” Thẩm Y khàn giọng khẽ gọi, chợt nhận ra phía sau có người dựa vào, nàng khó khăn xoay người lại, nhìn thấy Dạ Ly Tước vẫn còn ở đó, lòng nàng lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thẩm Y chủ động lùi lại một chút giữ khoảng cách với yêu nữ này, chỉ là cánh tay của hai người bị trói chặt vào nhau, nhìn kỹ chất liệu dây thừng, mỗi sợi đều hòa trộn với thép đen, muốn dùng sức mạnh để thoát ra là hoàn toàn không thể. Thẩm Y cố gắng điều động nội tức, lại phát hiện đan điền trống rỗng, nội tức vốn tựa biển cả giờ như bị người ta rút cạn.

Kinh mạch không có cảm giác đau đớn, chứng tỏ nàng không bị phế bỏ nội công, khả năng duy nhất là bị người ta cho uống thuốc khống chế như Nhuyễn Công Hoàn.

Nếu như nhất thời không thể thoát ra, trước tiên cần phải đánh thức Dạ Ly Tước.

Thẩm Y hạ quyết tâm, chỉ có thể dùng trán đụng đụng vào thái dương của Dạ Ly Tước. Khi chạm vào trán của nàng ấy, nàng mới biết thân thể Dạ Ly Tước lạnh đến mức nào, thậm chí còn đang run rẩy.

“Dạ Ly Tước, tỉnh dậy, tỉnh dậy.” Thẩm Y nhỏ giọng gọi, bỗng cảm thấy hoảng sợ. Tuy Thẩm Y luôn coi Dạ Ly Tước là tai họa, vì nàng biết rằng yêu nữ này có bản lĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng phá giải tình huống. Nhưng bây giờ thì khác, lần đầu tiên Thẩm Y ngửi thấy một mùi hương điêu tàn trên người yêu nữ.

Giống như đóa hoa đẹp nhất trên trần đời, sau khi qua thời kỳ nở rộ, giờ đây từng bước từng bước héo úa, cuối cùng biến thành cát bụi, gió lạnh thổi qua, sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.

“Dạ Ly Tước…… Dạ Ly Tước……” Thẩm Y áp trán lên trán nàng ấy, sống mũi cay cay, một lần lại một lần gọi nàng ấy, sợ rằng nàng ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại, “Ngươi đã nói sẽ không bỏ ta lại...…”

Dạ Ly Tước khẽ nhúc nhích lông mày, dược tính của Liệt Hoả Hoàn rất mạnh, choáng váng nửa ngày mới được giải thoát, lúc nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Y, tỉnh thì đã tỉnh rồi, nhưng cơn đau lại mạnh mẽ ập đến, ngoài việc nghiến răng chịu đựng, nàng ấy cũng không biết nên làm gì để vượt qua những ngày sắp tới.

Thẩm Y ở rất gần, thấy được đôi mày của Dạ Ly Tước động đậy, nàng gấp giọng hỏi: “Ngươi…… tỉnh rồi?”

“Ta đau……” Đêm Ly Tước nào còn để ý được gì khác, hai người các nàng chỉ bị trói ở chỗ này, không bị giết chết tại chỗ, đủ thấy những kẻ đó cũng không muốn lấy mạng các nàng. Nếu chúng có ý đồ khác, hiện nay chuyện duy nhất có thể làm đó là yên tĩnh xem biến động. Người bị trói chặt, lại có thuốc khống chế, muốn thoát ra chỉ có thể chờ đợi thời cơ.

Thẩm Y nhìn nàng ấy gần như không còn sức lực, lo lắng hỏi: “Ngươi bị đau ở đâu?”

Dạ Ly Tước mở mắt nhìn nàng, đáy mắt đầy tơ máu, nàng ấy gắng gượng cười với Thẩm Y, đùa giỡn: “Ở đâu cũng đau…... ngươi thổi thổi cho ta được không?”

Thẩm Y tức giận, “Lúc nào rồi, ngươi còn nói mấy lời này với ta!”

“Vậy thì im lặng…... để ta ngủ...…” Giọng nói của Dạ Ly Tước lạnh lẽo, hiện giờ nàng ấy đau đến phát điên, vốn dĩ cũng không phải là người có tính tình tốt, càng là đau đớn, thì cho dù không muốn cũng sẽ không nhịn được mà mắng người.

Thẩm Y đã lâu không nghe thấy nàng ấy nói chuyện với giọng điệu như vậy, nhận ra trên trán Dạ Ly Tước lại chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, lòng nàng chợt mềm đi, chỉ còn lại sự đau lòng.

Dạ Ly Tước nhận thấy Thẩm Y im lặng, liền không nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại, muốn để chính mình ngủ thêm một chút.

Bỗng chốc, một hơi ấm thổi qua chóp mũi.

Dạ Ly Tước nhíu mày mở mắt, lại thấy Thẩm Y chu môi chuẩn bị thổi lần thứ hai, nhất thời không biết nên cười hay nên khóc, không nhịn được hỏi: “Y Y…... ngươi muốn lấy mạng ta phải không?”

Thẩm Y nhíu mày, “Không phải ngươi muốn sao?”

Dạ Ly Tước cười khổ, nàng ấy chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi, không ngờ Thẩm Y lại nghiêm túc coi là thật.

Thẩm Y ngẩng đầu lên một chút, cằm tựa vào trán Dạ Ly Tước cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Ngươi dựa vào ta mà ngủ, xe ngựa xóc nảy, nếu va vào thành xe sẽ càng đau hơn.”

Dạ Ly Tước được yêu chiều mà kinh sợ, không ngờ lúc này Thẩm Y lại có thể dịu dàng như vậy.

Thẩm Y chờ mãi không thấy nàng ấy có động tĩnh, thúc giục: “Còn ngây ra làm gì? Không phải đau sao?”

Dạ Ly Tước khẽ cười, thuận thế dựa vào cổ Thẩm Y. Nàng chỉ cảm thấy trái tim như được thứ gì đó xoa dịu, rõ ràng biết không nên như vậy, nhưng vẫn muốn tìm kiếm một chút dịu dàng để an ủi cơn đau đớn không nguôi, cho dù chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi.

“Đừng sợ……” Dạ Ly Tước khàn khàn mở miệng, ít nhất nàng ấy muốn để Thẩm Y yên tâm một chút, “Chúng ta sẽ không chết đâu……” Nếu có thể chịu đựng cơn đau trong mười ngày, nàng ấy có thể loại bỏ phần lớn cơn nghiện của Liệt Hoả Hoàn, cho dù đau đớn vẫn còn, nàng ấy cũng có thể cắn răng chịu đựng, còn hơn là hiện tại đau đến mức không còn sức lực, không có một chút cơ hội nào.

Thẩm Y gật đầu, theo bản năng dùng cằm cọ cọ vào trán Dạ Ly Tước. Ít nhất trong khoảnh khắc này, hai người là bằng hữu nương tựa lẫn nhau sinh tử không rời, không thể thiếu ai.

“Giá!”

Người đánh xe vung dây cương, khiến con ngựa chạy nhanh hơn.

Hắn liếc nhìn Vô Thường Tam bên cạnh, Vô Thường Tam thấp giọng nói: “Chạy nhanh hơn một chút, ta sợ mình không nhịn được mà giết chết bọn họ.” Xe ngựa xóc nảy, để hai người kia chịu chút đau đớn cũng tốt, dù sao giáo chủ muốn là người sống, còn một hơi thở là sống, tung tăng nhảy nhót cũng là sống, đã bỏ ra nhiều giá đắt như vậy để bắt được hai người, nói không tức giận đều là giả.

Ngựa chạy càng nhanh, xe ngựa càng lắc lư.

May thay Dạ Ly Tước dựa vào Thẩm Y, Thẩm Y lại sợ nàng ấy bị đập vào thành xe sẽ đau hơn, vì vậy gần như cuộn mình lại, gắt gao áp sát người nàng ấy vào thân thể.

Hai người gần gũi, gần đến mức hơi thở cũng ngay trong gang tấc, hơi ấm từ Thẩm Y cứ thế thỏa thích xâm nhập vào cơ thể Dạ Ly Tước.

Cái gì là nhuyễn ngọc ôn hương, Dạ Ly Tước đã được lĩnh hội. Không trách được từ xưa đến nay có rất nhiều người nguyện say chết trong ôn nhu hương, cái chết này cũng coi như một cái chết ngọt ngào.

Tâm tư đã rối, ý niệm lan tràn.

Dạ Ly Tước không biết từ lúc nào đã vào ảo cảnh, khi mở mắt ra, chỉ nhìn thấy biển trời xanh biếc.

Quả thật, dây thừng có thể trói thân, thuốc có thể khống chế công pháp, nhưng việc các nàng tiến vào trạng thái song tu lại không thể ngăn cản. Có lẽ đây là một cơ hội, lợi dụng pháp môn song tu, từng chút từng chút đẩy độc tố ra ngoài. Chỉ cần khôi phục nội tức, dây thừng này cho dù có bền chắc đến đâu cũng không thể so được với hàn khí, Dạ Ly Tước có đủ tự tin để chặt đứt những trói buộc trên người.

Trong ảo cảnh, nàng lặng lẽ chờ đợi Thẩm Y xuất hiện. Chuyện song tu, chắc chắn cần hai người đồng tu mới có thể vào cảnh giới hư ảo, nàng tin rằng Thẩm Y nhất định sẽ tới.

Quả nhiên, ảo ảnh của Thẩm Y nhanh chóng hiện ra trước mặt.

Dạ Ly Tước vui mừng chào đón, Thẩm Y hiển nhiên có chút đề phòng, quát: “Ảo ảnh hão huyền! Ngươi đừng qua đây!”

Nàng rõ ràng vẫn còn nhớ bài học hôm đó, nàng tuyệt đối không thể để bản thân chìm đắm vào những cảm xúc không nên bên trong ảo cảnh, không thể làm ra những hành động không nên với ảo ảnh kia. Vào lúc này mà tẩu hỏa nhập ma, chẳng khác nào tự tìm cái chết.

Dạ Ly Tước muốn nói lại thôi, nếu bây giờ nói rõ chuyện song tu, Thẩm Y sẽ phải làm sao?

Bất đắc dĩ thở dài, Dạ Ly Tước quyết định khoanh chân ngồi xuống, tay chống đầu, yên lặng nhìn Thẩm Y, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách, làm sao để vừa giấu được nàng, lại có thể khiến nàng nghe theo lời mình hành động.

Thẩm Y bị nàng ấy nhìn đến ngại ngùng, tức giận liếc nàng ấy một cái, “Ngươi nhìn ta làm gì!”

Dạ Ly Tước cười đáp: “Tiểu nương tử xinh đẹp, nhìn lâu không thể dời mắt, sao, không thể nhìn?” Trong lúc nói, nàng ấy đã có một kế hoạch.

Thẩm Y cho rằng ảo ảnh lại muốn quấy rối, nói mấy lời mê sảng trêu nàng, không bằng xử lý nàng ta trước, để nơi này yên tĩnh. Nàng đã quyết, liền ra tay.

Điều Dạ Ly Tước muốn cũng chính là vậy, tay áo đỏ bay lên, nàng ấy nghiêng người tránh sang một bên, thuận thế nắm lấy cổ tay Thẩm Y, mạnh mẽ kéo nàng ôm vào lòng.

Thẩm Y bị va vào người Dạ Ly Tước, vừa tức giận vừa xấu hổ, “Chết đi!”

“Bộ dáng tiểu nương tử giận dỗi, thật hấp dẫn nha.” Dạ Ly Tước nói với giọng điệu ngả ngớn, đánh bạo nhẹ nhàng nhéo má Thẩm Y.

Thẩm Y càng tức giận, không nhịn được xoay khủy tay phản đòn.

Dạ Ly Tước lại nhanh hơn buông tay nhảy lui về sau, cú đánh của Thẩm Y rơi vào khoảng không.

“Có nóng không?” Dạ Ly Tước hỏi với giọng điệu không chút ý tốt.

“Không biết xấu hổ!” Lúc này Thẩm Y thật sự tức giận, trong thực tế, Dạ Ly Tước cho dù có thích đùa giỡn cũng không đáng ghét đến mức như hình ảnh trong ảo cảnh này!

Dạ Ly Tước cố tình liếc nhìn đan điền của Thẩm Y, “Xem ra là nóng.”

Rõ ràng yêu nữ không chạm vào nàng, nhưng ánh mắt của yêu nữ như mang theo những tia lửa, rơi xuống nơi nào, nơi đó liền bị thiêu đốt.

Thẩm Y không hiểu sao lại cảm thấy đan điền nổi lửa, tức giận nói: “Không biết xấu hổ!” Một chưởng đánh ra, Dạ Ly Tước lập tức lùi lại, lại một lần nữa nắm chặt lấy cổ tay nàng.

Lần này Thẩm Y đã cảnh giác hơn, sợ rằng ảo ảnh lại kéo nàng vào lòng mà trêu đùa, liền vận nội tức đánh vào bàn tay của Dạ Ly Tước. Cú đánh này lại không thể điều động một chút nội tức nào, nàng vội vàng thử lần thứ hai, lần thứ ba…... nhiều lần hơn nữa…...

“Tiểu nương tử đừng nóng vội, nơi này có nhiều thời gian mà.” Dạ Ly Tước lại không kéo nàng vào lòng, chỉ buông tay ra, từ phía sau áp sát lên lưng của Thẩm Y, tay phải bất ngờ ôm chặt lấy thân thể của nàng, khiến cho cả hai tay của Thẩm Y cũng bị siết chặt lại, khuỷu tay không thể đánh về phía sau.

Thẩm Y không thể dùng tay, nhưng vẫn có thể dùng chân.

Dạ Ly Tước biết rằng khi Thẩm Y tức giận, cực kỳ giống như một con thỏ con điên cuồng muốn cắn người, liền ôm chặt lấy nàng, từng bước từng bước tránh đi. Mỗi lần Thẩm Y đá chân ra sau hay đạp xuống, vừa vặn trượt vào khoảng không.

Thẩm Y vừa gấp vừa tức, lại không có cách nào đối phó nàng ấy, thậm chí khi phải dán sát bên nhau như vậy, nàng còn cảm thấy nơi yêu nữ kia ôm mình cũng bừng bừng hơi nóng.

“Buông ra!”

“Ta không buông!”

Dạ Ly Tước đáp lại một cách vô lại, bàn tay trái lướt lên đan điền của Thẩm Y, “Nơi này cũng nóng.”

Đúng vậy, nơi đó cũng nóng.

Thẩm Y có thể cảm nhận được đan điền đang hội tụ viêm tức, mỗi lần ngón tay của Dạ Ly Tước chạm đến, nơi đó lại như được đánh thức. Thực ra không phải Dạ Ly Tước thần kỳ, mà là mỗi lần chạm vào Thẩm Y, sự chú ý của nàng lại tập trung vào nơi đó, Dạ Ly Tước cố ý dẫn dắt Thẩm Y khơi dậy ngọn lửa trong đan điền, từng chút từng chút làm cho viêm tức hội tụ.

Tâm trí phải tập trung, cơn tức giận lại càng có tác dụng tăng thêm hỏa khí.

Thẩm Y lúc này hận không thể cắn nàng ấy một ngụm, mới có thể giải tỏa cơn giận trong lòng! Nếu tay chân không thể làm gì yêu nữ này, thì nàng chỉ còn cách dùng miệng!

Nàng bất ngờ quay đầu lại, vừa định cắn nàng ấy, lại không biết Dạ Ly Tước đã nhanh hơn một bước.

Nàng nhìn thấy gương mặt quyến rũ của Dạ Ly Tước, nhìn thấy ánh mắt cười mị hoặc của nàng ấy, gần trong gang tấc, khi đôi môi mềm mại ấm áp của yêu nữ chạm lên môi nàng, trái tim nàng lập tức rối loạn, lý trí như bị chôn vùi trong một khoảng trống mờ mịt.

Rõ ràng là muốn cắn nàng ấy, rõ ràng là muốn dạy dỗ nàng ấy, Thẩm Y đã hé răng, rồi lại không nỡ làm điều đó.

Nàng thích nụ hôn của Dạ Ly Tước.

Trái tim của Dạ Ly Tước cũng loạn nhịp, vốn chỉ muốn chọc tức nàng, dù cho Thẩm Y có cắn nàng ấy hay đẩy nàng ấy ra, nhưng dẫu sao cũng sẽ tức giận, với việc khơi dậy viêm tức đều là chuyện tốt.

Dù sao đây chỉ là ảo cảnh, xảy ra chuyện gì cũng không thể xem là thật.

Nhưng mà, cho dù biết là giả, con tim hỗn loạn của Dạ Ly Tước lại phơi bày cho nàng ấy biết, nàng ấy đã không thể kiềm chế được xem là “thật”.

Ban đầu chỉ muốn một nụ hôn thoáng qua, không ngờ Thẩm Y lại quay người đáp lại, đủ để khiến cho Dạ Ly Tước rơi vào chiếc bẫy tham lam. Vì vậy, nàng ấy ôm lấy gáy Thẩm Y, làm càn mở rộng đôi môi của Thẩm Y, hòa tan hơi thở của cả hai, quấn quýt triền miên, bất chấp việc hít thở không thông, cũng muốn liều chết trong nụ hôn này.

Màu xanh biếc của biển trời từ từ nhuộm một lớp sương đỏ thẫm.

Thẩm Y giật mình nhận ra mình suýt chút nữa chìm đắm trong đó, hoảng loạn dùng sức đẩy Dạ Ly Tước ra, lạnh lùng nói: “Lần này, ta sẽ không trúng kế!” Hơi thở rối bời, nàng cực lực làm chính mình bình tĩnh lại.

Dạ Ly Tước không tiến lên trêu chọc nàng nữa, ngây người đứng yên tại chỗ, ngơ ngác chạm vào môi mình.

Khi nàng hôn Thẩm Y, mọi tâm tư đều là vui sướng. Cảm giác đó, kỳ vọng đó, trước nay chưa từng có, khiến người ta điên cuồng, khiến người ta thoải mái, cũng khiến người ta lo lắng không yên.

“Là giả! Tất cả đều là giả!” Thẩm Y bịt tai lại, nhắm mắt lắc đầu, mọi thứ trong ảo cảnh đều là giả, nàng không thể để ảo ảnh điều khiển cảm xúc của mình, nàng phải giữ vững trái tim, mới có thể thoát khỏi ảo cảnh.

Đúng vậy!

Nàng khó khăn lắm mới gặp lại a tỷ, nàng phải sống sót, trốn ra ngoài, sau đó đoàn tụ cùng a tỷ.

Không thể lại chìm đắm trong sự dụ hoặc của yêu nữ này, không thể vì cõi lòng rối ren mà tẩu hỏa nhập ma, không thể không phân biệt ảo cảnh và hiện thực. Cho dù, đôi môi nàng lúc này vẫn lưu lại hương vị của yêu nữ.

Lớp sương đỏ thẫm từ từ rút đi, nơi này lại hiện ra màu xanh biếc của biển trời.

Thẩm Y khoanh chân ngồi xuống, không nhìn Dạ Ly Tước thêm một lần nào nữa, nàng tập trung cảm nhận từng chút viêm tức đang hội tụ, nàng cần phải kiên nhẫn điều tức, không thể để bất kỳ ảo ảnh nào điều khiển cảm xúc của mình.

Tĩnh tâm nhập định, đây là cảnh tượng tĩnh lặng khi đột phá tầng đầu tiên trong song tu.

Tất cả mọi thứ trong cảnh đều ngưng lại, người trong cảnh không nghe không nói, mọi thứ như dừng lại trong một khoảnh khắc.

Dạ Ly Tước nhận thấy sự thay đổi của ảo cảnh, cũng khoanh chân ngồi xuống, tập trung điều tức.

Lửa lòng tạm thời tan đi, hàn tức nhẹ nhàng tụ lại.

Dạ Ly Tước có thể cảm nhận được nội tức từng chút từng chút hội tụ vào đan điền, dần dần hình thành biển cả. Dù cho song tu là hai người đồng tu mỗi người một cách, nhưng viêm tức và hàn tức có thể tương sinh điều hòa, lại nhờ viêm tức dẫn dắt, dựa vào Thẩm Y dẫn đường song tu để phá tầng mấu chốt.

Có vẻ như công pháp viêm tức ghi lại trên cuộn da đỏ không chỉ có chung nguồn gốc với 《Âm Thực Quyết》, mà còn là gốc rễ của hai công pháp này. Nếu như Yến Cơ sớm biết được nguồn gốc của hai công pháp, nàng ta có cuộn da đỏ trong tay, lại thiếu đi 《Âm Thực Quyết》. Doanh Quan đã ghi nhớ 《Âm Thực Quyết》 từ lâu nhưng chưa từng tu luyện, e rằng chỉ vì thiếu cuộn da đỏ trong tay của Yến Cơ.

Không biết chuyện trước đây giữa hai người kia ra sao, nhưng mơ hồ, Dạ Ly Tước luôn cảm thấy hai người kia có liên quan chặt chẽ đến hai công pháp này. Nếu như song tu mới thực sự là phương pháp tu luyện, nếu nàng ấy và Thẩm Y có thể bình yên trốn thoát, nàng ấy nhất định phải làm rõ chuyện này.

Đột nhiên, ảo cảnh rung chuyển, hai người không hẹn mà cùng mở mắt, biển trời xanh biếc bỗng chốc bị bóng tối nuốt chửng.

Khi nỗi đau quen thuộc một lần nữa ập đến, Dạ Ly Tước hít một hơi lạnh, ngẩng đầu mở mắt, nhìn về phía Thẩm Y đang dần tỉnh lại, dịu dàng hỏi: “Y Y…... có ổn không?”

Thẩm Y còn chưa kịp trả lời, xe ngựa đã dừng lại.

Vô Thường Tam và người đánh xe nhảy xuống, chỉ nghe Vô Thường Tam nói: “Lão Tứ, ngươi có ý gì?”

Chỉ thấy Vô Thường Tứ lấy lệnh bài của giáo chủ ra, trầm giọng nói: “Lệnh của giáo chủ, chuyện còn lại, để ta phụ trách.”

_____

Chú giải

Nhuyễn ngọc ôn hương: vẻ đẹp mềm mại, dịu dàng, hương thơm nhẹ nhàng, ấm áp của phái nữ.