Khi tỉnh lại, toàn thân ta chỉ cảm thấy nóng bừng, vô thức muốn ngồi dậy tìm nước:
"Phía ngoài náo động chuyện gì vậy?"
"Hồi bẩm tiểu thư, hôm nay Phó đại nhân được phong tướng quốc, cùng đại công tử mở tiệc ở tiền viện ạ."
Nghe giọng nói còn khá non nớt của Xuân Kiều, ta bỗng giật mình tỉnh táo, vội vã đảo mắt nhìn quanh.
Ta xuất giá vào Phó phủ mười năm rồi, sao có thể còn ở khuê phòng mình?
Khoan đã, Phó đại nhân thụ phong tướng quốc?
Hôm nay chính là ngày Phó Nghiễn Hành được sắc phong mở tiệc?!
Chợt nhớ lại, kiếp trước cũng chính vào ngày này, ta bị huynh trưởng hạ dược, cùng Phó Nghiễn Hành cũng bị hạ dược trải qua đêm xuân ý loạn tình mê, từ đó danh chính ngôn thuận gả vào Phó phủ, rồi sinh Tử Dụ cho hắn, trở thành Phó phu nhân.
Nhưng huynh trưởng ta mưu cầu trèo cao, lại chẳng biết trong lòng Phó Nghiễn Hành sớm đã có người thương nhớ, chính là Cố gia tam tiểu thư, Cố Khanh Từ, ái nữ Tây Bắc đại tướng quân.
Chẳng ai ngờ rằng, Phó Nghiễn Hành bề ngoài thanh lãnh tựa trăng trên trời, vô tình tuyệt ái như vậy, nhưng kỳ thực đã cùng Cố Khanh Từ hẹn thề trăm năm, còn âm thầm thư từ qua lại suốt bao nhiêu năm nay.
Nếu không, ngày Cố Khanh Từ hồi kinh, làm sao lại vì thấy ta bế theo Tử Dụ mà giận đến thổ huyết, uất ức đến ch.ết?
Cũng sẽ không đến nỗi ngày loạn quân tràn vào Tướng phủ, Phó Nghiễn Hành vì bảo vệ bài vị Cố Khanh Từ mà mặc kệ mẹ con ta bị loạn quân làm nhục, ch.ết thảm như thế!
Nghĩ tới đây, cổ họng ta bỗng chốc dâng trào vị m.áu tanh ngọt.
Cố nén dục hỏa bốc cháy khắp người, ta nghiến răng xuống giường:
"Xuân Kiều, mau đi tìm huynh trưởng đến đây, cứ nói là không thấy ta đâu nữa!"
Chẳng bao lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân vội vã.
"Sao lại mất tích được? Bình thường Nguyệt Nhi ngoan ngoãn, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong viện thêu thùa may vá, chưa từng bước chân ra ngoài nửa bước cơ mà!"
Xuân Kiều ngậm chặt miệng, không nhiều lời, chỉ chờ huynh trưởng Lâm Hựu Chi của ta xông vào cửa.
Ngay khoảnh khắc đó, ta đã mai phục sau cửa, vung gậy đánh thẳng xuống, khiến huynh ấy bất tỉnh ngã vật ra đất.
Xuân Kiều sợ tái xanh mặt mày, run rẩy, nhưng cũng không nhiều lời, mau chóng cùng ta kéo Lâm Hựu Chi lên giường.
Ta và Lâm Hựu Chi tuy là huynh muội cùng cha khác mẹ, ta là đích nữ, dưới ta còn có một đệ đệ tên Lâm Thanh Bách, còn huynh ấy chỉ là trưởng tử thứ xuất.
Phụ thân ta xưa nay không quá câu nệ chuyện đích thứ, mẫu thân ta khi còn sống lại càng thương yêu Lâm Hựu Chi, vì mẫu thân huynh ấy mất sớm, nên còn đích thân nuôi dạy như con ruột.
Thậm chí mẫu thân ta còn vận dụng mối quan hệ, giúp Lâm Hựu Chi vào được Vân Tương Thư Viện, cùng Phó Nghiễn Hành làm đồng môn, kết nghĩa huynh đệ.
Nhưng Phó Nghiễn Hành công danh thăng tiến như diều gặp gió, hôm nay lại được sắc phong Tể tướng, còn Lâm Hựu Chi chỉ là quan thất phẩm hèn mọn nơi Hàn Lâm Viện.
Địa vị giữa hai người ngày càng cách biệt, lòng huynh ấy dần sinh bất mãn.
Nhất là sau khi mẫu thân ta sinh thêm Thanh Bách, Lâm Hựu Chi càng sợ mình mất đi quyền thừa kế Lâm gia.
Thế là, huynh ấy toan lấy ta làm bàn đạp, sớm trải đường cho tiền đồ của mình!
Suy nghĩ đến đây, ta lạnh lùng nhìn "huynh trưởng tốt" của mình:
"Bình nước lê tối qua còn không?"
Xuân Kiều gật đầu, lập tức bưng lên nửa bình nước lê nguội:
"Tiểu thư, có cần hâm nóng không ạ?"
Ta giật lấy bình nước, một tay bóp hàm Lâm Hựu Chi, dốc thẳng miệng bình vào:
"Hâm gì mà hâm, huynh ấy vốn thích uống lạnh!"
Dốc cho Lâm Hựu Chi uống sạch, ta liền sai Xuân Kiều trông chừng tiệc rượu, trừ Phó Nghiễn Hành ra, ai cũng không được phép tới hậu viện.
Xuân Kiều bước đi, ngoái đầu hỏi ta:
"Thế còn tiểu thư thì sao?"
Ta nhìn ra cửa sổ, chỗ góc tường viện Tàng Tuyết năm xưa, ta từng lấy cỏ khô nhét tạm, che được cái lỗ chó.
"Nếu có ai hỏi, cứ nói ta đến từ đường đọc kinh cho mẫu thân."
2
Xuân Kiều đi rồi, ta liền trèo qua cửa sổ chuồn ra ngoài.
Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng động nặng nề, rồi cửa phòng bị ai đó loạng choạng đẩy ra.
Qua khe cửa sổ, ta thấy bóng người quen thuộc vận áo xanh biếc bước vào.
Là Phó Nghiễn Hành.
Hắn trẻ hơn nhiều so với ký ức của ta, nhưng dù thời gian có phai mờ thế nào, ta cũng chẳng thể quên được khoảnh khắc lần đầu gặp hắn, tim ta đã hẩng một nhịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phó Nghiễn Hành trời sinh phong tư tuyệt thế, bề ngoài ôn nhuận như ngọc, đáng tiếc trong lòng lại lãnh đạm vô tình.
Xưa nay, hắn không dễ dàng thân cận với ai, ngay cả bằng hữu đồng môn cũng giữ một khoảng cách vừa phải.
Có lẽ cũng bởi vậy, mới khiến thánh thượng để mắt trọng dụng.
Thế nhưng, ai có thể ngờ, người lạnh lùng như Phó Nghiễn Hành lại một lòng kiên định, yêu sâu đậm Cố gia tam tiểu thư nơi biên tái xa xôi.
Cho dù đã thành hôn với ta, lòng hắn cũng chưa từng trao cho ta dù chỉ một chút.
Ta, dù là chính thê, dù sinh ra Tử Dụ, cuối cùng vẫn chỉ là người dưng trong cuộc đời hắn.
Phó Nghiễn Hành có thể không yêu ta, nhưng sao có thể tuyệt tình với chính con ruột của mình như thế?
Cảnh tượng Tử Dụ gào khóc thảm thiết năm xưa vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, khiến lòng ta giờ đây chỉ còn một mảnh băng lạnh.
Phó Nghiễn Hành, ngươi đã có người trong lòng, kiếp này, ta sẽ trả tự do cho ngươi.
Thấy Phó Nghiễn Hành cởi áo, ngã lên giường, ta không chần chừ, quay người chui qua lỗ chó, biến mất trong đêm.
Cố nén dục hỏa đốt người, ta men theo bóng đêm, một mạch chạy tới phố hoa gần giáo phường sầm uất nhất.
Tay nắm chặt túi bạc, ta xông thẳng lên lầu hai, định bụng đụng ai thì chọn người đó.
Không ngờ vừa lên lầu, liền đ.â.m sầm vào một người.
Hương lê thanh mát ngập tràn không khí, lại khiến ta thở gấp hơn vài phần.
Tốt lắm, chọn người này đi!
Không đợi hắn mở miệng, ta đã nhét túi bạc vào n.g.ự.c hắn, một tay đẩy hắn vào phòng, thuận chân đá cửa đóng lại.
Động tác nhanh nhẹn nước chảy mây trôi, không ai phản ứng kịp.
Người kia bị ta đẩy lùi đến bàn, ánh mắt rũ xuống, nhìn ta:
"Lâm Hàm Nguyệt?"
Ta mềm nhũn dán vào người hắn, thân thể nóng bừng, mất sạch lý trí:
"Ngần này bạc, đủ mua ngươi một đêm…"
Túi bạc rơi lạo xạo xuống đất, hắn khựng lại.
Còn ta, không chờ hắn phản ứng, đã gấp gáp tháo thắt lưng của hắn.
Trên đầu vang lên tiếng "không được", nhưng ta mặc kệ, vùi đầu cắn lên yết hầu hắn:
"Ngươi có phải nam nhân không? Bản cô nương bỏ tiền ra hầu hạ ngươi, lắm lời cái gì?"
Ánh mắt hắn tối sầm, sau đó liền ấn đầu ta xuống, nụ hôn cường bạo phủ tới.
Trong chớp mắt trời đất đảo lộn, ta đã bị đẩy ngã lên giường.
Người kia như cuồng phong bạo vũ, ta muốn vùng vẫy cũng không thoát nổi.
"Đau…"
"Nhịn một chút."
"Ưm…"
Ta khẽ rên, âm thanh lại bị hắn nuốt trọn.
Quá kịch liệt.
Khác hẳn với lần qua loa với Phó Nghiễn Hành.
Hắn hôn ta nóng bỏng, dữ dội, tựa như muốn thiêu đốt cả Lâm hồn ta.
Ý thức dần mơ hồ, ta chỉ còn biết bám chặt lấy vai hắn, mặc cho thân thể như con thuyền lênh đênh trôi dạt giữa sóng tình.
Khi ta tỉnh lại, bên giường đã chẳng thấy ai.
Quả nhiên, người trong giáo phường đều bạc tình như vậy, xong việc rồi lập tức bỏ đi ngay.
Ta cũng chẳng hơi đâu so đo, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, gắng gượng ngồi dậy thắp đèn.
May thay, trong phòng gương lược đầy đủ, ta nhanh chóng chỉnh trang dung mạo.
Nhìn kỹ, bề ngoài không lưu lại vết tích nào, chỉ là khi ngồi xuống, đau đến suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi, dưới đùi đã bầm tím mảng lớn.
Ta thầm rủa một tiếng, không kịp nghĩ nhiều, lập tức thu dọn rời đi.
Trời còn chưa hửng sáng, trên đường chỉ gặp một tên đánh mõ canh đêm.
Ta men theo lối nhỏ, vòng qua sau Tàng Tuyết viện, từ lỗ chó chui vào lại.
Sân viện vắng lặng, không tiếng côn trùng.
Phòng vẫn đóng kín, mọi sự như chưa từng xảy ra.
Ta không chút chần chừ, từ cửa viện lẻn ra, lúc gác cổng còn ngủ say, thuận lợi vào từ đường, quỳ xuống trên bồ đoàn, ngủ gật.