Xuân Khuê Kí Sự

Chương 6



Hoa dạ lý hương trong sân đã nở, đứng trước cửa sổ có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.

Cửa sổ hé mở.

Nửa người ta thò ra ngoài, hai chân đều run rẩy.

Nói gì mà vết thương ở lưng, không tiện lắm.

Hóa ra là ý này.

Ta hậm hực cúi đầu, cắn một cái vào cánh tay A Mãng.

Vầng trăng tròn trên giàn nho lắc lư, lắc lư.

Lắc lư mãi cho đến khi lạc về phía Tây.

---

A Mãng đưa ta đến ngõ Xương Bồ.

Ngõ Xương Bồ được xây dựng dọc theo bờ sông, một dãy nhà tường trắng ngói xám.

Tiểu viện yên tĩnh nhất ở phía đông, hoa thục quỳ ở cổng nở rộ tươi tốt.

Xoay qua bình phong, là tiền viện rực rỡ hoa lá.

Sảnh chính hai bên nối liền với hành lang uốn lượn, các gian nhà ngang thanh nhã và ngăn nắp.

A Mãng đứng dưới gốc hoa lê, cười có chút ngây ngô.

"Từ trước đến nay ta đều sống một mình, chỉ ở trong tiệm rèn. Sau này đã lập gia đình, tuyệt đối không thể để nàng theo ta chịu khổ.

"Mấy hôm trước chủ tiệm hương liệu phố Đông cả nhà chuyển đi, ta liền mua lại căn nhà này."

Hắn nắm tay ta, dẫn ta xem từng nơi một.

"Đây, sẽ là phòng ngủ của hai chúng ta."

Mỗi bước mỗi xa

"Đây, có thể nuôi vài con cá chép. Lúc rảnh rỗi, nàng có thể ngồi đây cho cá ăn rồi ngẩn người."

"Mấy ngày nữa ta sẽ dẫn một giàn nho qua đây, rồi đóng thêm một chiếc xích đu."

Mặt trời gay gắt ngả về phía Tây, kéo dài bóng đổ rất lâu.

Trông giống như tư thế quấn quýt bên nhau.

"Vân Nương."

A Mãng nhìn ta, ánh mắt dịu dàng mềm mỏng.

"Đợi ta tìm thợ mộc Lý ở thành Nam đóng một chiếc giường lớn, rồi đóng cho nàng một bàn trang điểm, ta sẽ mời bà mối đến nhà."

---

Ta vẫn như thường lệ xay đậu phụ, bán đậu phụ.

Ta lấy một cái thúng, đếm năm mươi hạt đậu, mỗi ngày lại lấy ra một hạt. Đợi đến khi năm mươi hạt đậu đều đã được lấy ra, bà mối của A Mãng sẽ đến.

Lúc rảnh rỗi không có khách, ta lại ngồi trước cửa sổ nhìn A Mãng rèn sắt ở đối diện.

La tiểu thư lại đến tiệm rèn mấy lần.

Ta lấy một mảnh vải, lau bàn ghế ở cửa tiệm đậu phụ.

A Mãng đưa lưng về phía ta, đang nói chuyện với nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cách một con phố, ta chẳng nghe được gì.

Cái bàn đã lau đi lau lại mấy lượt, tiếng ve sầu ồn ào trên cây hòe trên đầu làm ta bực bội bứt rứt.

Khách mua đậu phụ gọi mấy tiếng.

"Lâm nương tử! Lâm nương tử!"

Ta đột nhiên tỉnh lại.

Khách lại cười nói: "Lau nữa thì cái bàn này bong vỏ mất!"

Ta vội vàng vứt giẻ lau, vào nhà cắt đậu phụ.

Khi ra ngoài lần nữa, chiếc kiệu nhỏ màu xanh lục dừng trước cửa tiệm rèn đã đi rồi.

A Mãng thở hồng hộc kéo bễ lò rèn.

Thoáng thấy dưới lớp áo khoác ngoài màu xám, những đường cơ bắp rõ ràng.

Buổi tối đóng cửa tiệm, A Mãng lại lén lút đến.

Giúp ta chặt củi, quét dọn khoảnh sân.

Ta chuyển một chiếc ghế băng dài ra ngồi bên cạnh xem.

A Mãng đưa cái đầu đầm đìa mồ hôi sang, ta liền lấy khăn tay lau cho hắn.

A Mãng lắc đầu chui vào lòng ta, giống như một con ch.ó vậy.

Ta mặc chiếc áo mùa hè mỏng manh cổ đứng cài khuy giữa, bị hắn làm cho lộ ra gần hết bờ vai.

Mắt A Mãng càng lúc càng sâu, vươn tay kéo một cái, liền đổi chỗ với ta.

Ta bị hắn ôm trọn trong lòng.

A Mãng tựa trán vào trán ta.

"Vân Nương, trong lòng ta chỉ có mình nàng. Từ trước đến nay chưa từng làm điều gì có lỗi với nàng, sau này càng không."

Ta đưa tay ôm lấy cổ hắn, khẽ "ừm" một tiếng.

A Mãng cắn nhẹ vành tai ta, có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Lâm Vân Nương, nàng đúng là đã ăn ta "sạch sành sanh" rồi."

-

Sáng sớm hôm sau, A Mãng phải lên núi chặt cây.

Gỗ ở chỗ thợ mộc Lý hắn chê không đủ chắc chắn.

Bên này người vừa ra khỏi thành, tiệm đậu phụ của ta liền có mấy tên vô lại đến.

Đầu tiên là đuổi khách đang ngồi ngoài uống sữa đậu nành ăn đậu hoa đi, rồi lật tung các khay đậu phụ trong tiệm.

Tên hán tử cầm đầu mặt mày béo xệ, từng bước tiến lại gần, giơ tay như muốn đánh người.

Ta bị dồn vào góc tường, lấy tay ôm đầu.

Tên hán tử kia lại móc ra một tờ giấy.

Giấy phù dung Tiết Đào, chữ trâm hoa tiểu khải.

Mời ta đến Xuân Phong Lâu trong thành để gặp mặt.