Ba năm sau.
Biên thành Nam Cảnh.
Ta vừa dựng xong quầy hàng, Mạc đại nương bán nhị tơ cạnh bên liền sáp lại gần.
"Lâm nương tử, chuyện hôm trước ta nói với ngươi, ngươi đã nghĩ đến đâu rồi?"
Ta chưa kịp mở lời, một bé gái mặc áo đỏ từ phía sau phòng chạy ra.
"Mẫu thân, con đói rồi!"
Mạc đại nương liền cúi xuống trêu chọc đứa bé.
"Hỉ Bảo, có ăn bánh thịt không?"
Hỉ Bảo hoan hô một tiếng, lao vào lòng Mạc đại nương, ăn bánh thịt.
Mạc đại nương nháy mắt với ta.
Gần đây bà cứ khăng khăng muốn làm mai cho ta, ta giả vờ không hiểu.
Đến hoàng hôn, Hỉ Bảo đã ngủ thiếp đi ở phía sau phòng.
Thấy không còn khách, ta chuẩn bị dọn hàng.
Cái mái che dựng lên hơi cao, ta phải kiễng chân, khó khăn lắm mới với tới.
Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, giúp ta thu dọn tấm vải bố.
Ta rót cho hắn một bát nước.
"Đa tạ Ngọc đại ca."
Ngọc Lương hơi đỏ mặt, liên tục xua tay.
"Tiện tay thôi." Huynh ấy lại móc từ trong lòng ra một gói giấy, "Hỉ Bảo đâu rồi? Ta mua kẹo đường thổi cho con bé."
"Hỉ Bảo vẫn đang ngủ."
Ngọc Lương liền đặt gói giấy vào tay ta.
Ta thấy huynh ấy mặc quân phục, liền hỏi: "Hôm nay sao lại được nghỉ, thường thì không phải nửa tháng mới nghỉ một lần sao?"
"Lâm nương tử vẫn nhớ chuyện này sao?" Huynh ấy có chút vui vẻ gãi đầu cười, "Mấy ngày nay trong kinh thành có một tuần quân sứ sắp đến, e là phải huấn luyện một thời gian, nên được cho nghỉ trước."
Mạc đại nương hàng xóm vừa lúc đi ra, thấy Ngọc Lương nói chuyện với ta, lại bắt đầu nháy mắt ra hiệu.
Mấy hôm trước, đúng là bà muốn làm mai Ngọc Lương với ta.
Ta thầm thở dài.
Ngọc Lương là một người tốt, sau khi ta chuyển đến đây huynh ấy đã chiếu cố ta và Hỉ Bảo rất nhiều.
Ta vẫn phải nói rõ ràng với huynh ấy càng sớm càng tốt.
"Ngọc đại ca, mượn một bước nói chuyện đi."
Dưới gốc đa ở góc tường.
Ta do dự mãi, vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề.
"Ngọc đại ca, huynh có biết Hỉ Bảo là con của trượng phu mất sớm của ta để lại hay không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba năm trước, La Vân Linh đã nói cho ta biết A Mãng cũng là Lý Chiêu Viễn, là tiểu công tử lưu lạc bên ngoài của Trấn Viễn Đại tướng quân.
Hoặc nói đúng hơn, là con của một ngoại thất sinh ra khi Đại tướng quân đánh trận bên ngoài.
La Vân Linh ban đầu cũng không có ý xấu, chỉ là muốn nói cho ta biết A Mãng có xuất thân giàu sang.
Chỉ là không ngờ, ta lại là người xuyên không.
Người ta không muốn dính dáng đến nhất, chính là nam chính Lý Chiêu Viễn.
Vừa nghe thấy ba chữ này, toàn thân liền có cảm giác đau đớn như bị chia năm xẻ bảy.
Vì vậy, ngay khi trở về, nhân lúc Lý Chiêu Viễn lên núi chặt cây chưa về, ta vội vàng thu dọn đồ đạc rồi bỏ trốn.
Lúc đó cũng là đầu óc nóng vội, chưa được mấy ngày đã cảm thấy không ổn.
Mang thai rồi.
Nữ phụ độc ác mang thai rồi bỏ trốn.
Ai mà ngờ được.
Ta dựa vào bốn tập phim đã xem, biết Lý Chiêu Viễn kiến công lập nghiệp đều ở Bắc Cảnh.
Thế là ta một mạch chạy về phía Nam, chạy thẳng đến nơi tận cùng phía Nam.
Ta chưa cưới đã có thai, sợ danh tiếng không tốt ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Hỉ Bảo, nên ta nói với bên ngoài rằng phụ thân của đứa bé đã qua đời.
Ngọc Lương xoa tay.
"Ta biết. Lâm nương tử, ta biết sự khó khăn của nàng. Hỉ Bảo cũng là do ta nhìn mà trưởng thành."
Huynh ấyn như lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn ta.
"Nàng yên tâm, ta đối xử với con bé như con ruột của mình."
Ta lại thở dài.
Thành thân là không thể thành thân nữa rồi, sẽ không còn nghĩ đến chuyện này nữa.
Chỉ là không biết bây giờ ta đã sinh con của nam chính, lại chạy thật xa, cốt truyện có còn trở về cái kết ta bị ngũ mã phanh thây này không đây.
"Ngọc đại ca có thể không biết. Ta và trượng phu trước đây, tình cảm rất sâu đậm. Mặc dù số của chàng ấy không tốt, đi sớm. Nhưng trong lòng ta vẫn luôn nhớ thương chàng ấy, chưa từng có khoảnh khắc nào quên lãng."
Mỗi bước mỗi xa
"Ta rất biết ơn huynh đã luôn chiếu cố ta và Hỉ Bảo. Chỉ là ta đã lập lời thề, sẽ thủ tiết cho trượng phu mất sớm của ta."
Ta nói một cách chân thành, quả thật có chút bi thương.
Gió phương Nam lồng lộng, thổi khiến mắt ta cũng có chút khó chịu.
Ngọc Lương luống cuống tay chân, đưa tay áo lên định giúp ta lau.
Nhưng bị một người phía sau túm lấy, ném sang một bên.
Ngọc Lương lồm cồm đứng dậy.
"Ngươi là ai?"
Nam tử áo đen trước mặt sắc mặt lạnh lùng, mắt hắn chằm chằm nhìn ta.
Giọng điệu mỉa mai.
"Phu quân sớm mất của Lâm Vân Nương."