Xuân Lan

Chương 20



Phụ thân nói: "Chúng ta phải vào thành tìm điện hạ."

 

Ông ta nói như vậy, chúng ta đương nhiên đồng ý. Thế là phụ thân dẫn theo ca ca đi kinh thành. Mọi người vừa căng thẳng vừa sợ hãi, cố gắng nhẫn nại.

 

Vương Lâm Lâm ba tuổi đói đến khóc lóc không ngừng, ta đem nửa cái bánh nhỏ còn lại cho nàng ta ăn, trong lòng tha thiết mong đợi phụ thân có thể mang về tin tức tốt lành.

 

Nếu phụ huynh có thể nhận được sự giúp đỡ của Nhị hoàng tử, chúng ta sẽ được cứu. Nhị hoàng tử là dòng dõi hoàng tộc, chắc sẽ không thất hẹn chứ?

 

Chúng ta chờ đợi, chờ đợi, lại đợi đến tối đen. Lòng người dần dần nguội lạnh.

 

Nhị di nương lo lắng nói: "Bọn họ sẽ không bỏ rơi chúng ta mà không quay lại chứ?" 

 

Tổ mẫu giận dữ quát: "Nói bậy! Đừng có làm loạn lòng quân ở đây!" 

 

Nhị di nương: "Nhưng trời đã tối rồi, bọn họ vẫn chưa về!" 

 

Tổ mẫu nóng nảy, kéo Nhị di nương đến một góc: "Ngươi thật sự quá ngu xuẩn! Lớn tiếng như vậy là muốn cho những người ăn xin kia biết, chúng ta là góa phụ con côi không có nam nhân sao?" 

 

Nhị di nương lúc này mới phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng. Trong lòng ta cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn những người ăn xin xung quanh. Có mấy người đảo mắt qua bên này nhìn ngó. 

 

Lòng ta bất an. Giờ phút này ta mới ý thức được vì sao thời cổ đại trong nhà nhất định phải có nam nhân. Lúc đói kém loạn lạc, rất ít người để ý đến lễ nghi đạo đức, chuyện gì cũng có thể làm được. 

 

Ta vốn rất ghét phụ thân và ca ca, chuyện hậu trạch không nhắc đến, chỉ riêng việc hai người khiến cả nhà bị tịch thu gia sản, cũng đủ khiến ta oán hận không thôi. Nhưng giờ phút này, ta lại tha thiết mong bọn họ có thể quay trở lại.

 

 

Trời đã tối đen như mực, phụ thân và ca ca vẫn chưa về, hy vọng của chúng ta hoàn toàn tan biến. Tổ mẫu gọi chúng ta đến căn nhà dột nát, trống trải bên cạnh, và đảm bảo rằng phụ thân và ca ca sẽ không bỏ rơi chúng ta.

 

Mẫu thân cũng gánh vác trách nhiệm của người đứng đầu gia tộc, sắp xếp mỗi canh giờ sẽ có một người thay phiên nhau trông đêm. Để thể hiện sự công bằng, bà ấy sẵn lòng trông nửa đêm. Mọi người đều không có ý kiến gì. Cứ như vậy, mọi người lại trở về góc đại điện, nương tựa vào nhau mà ngủ. 

 

Ta đói đến không chịu nổi, nhưng khi cơn đói qua đi, ta dần dần không thấy đói nữa. Vì quá mệt mỏi, ta ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, một tiếng thét chói tai xé toạc màng nhĩ. Ta lập tức tỉnh táo. 

 

 

Trong đại điện tối tăm, ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu ra bóng dáng của mấy nam nhân. Bọn họ đang bắt Tứ di nương bên cạnh! Tứ di nương vừa khóc vừa kêu la, ra sức giãy giụa. Nhị di nương đang trông đêm xông lên đ.ấ.m đá những người đó, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ. 

 

Tiếng thét chói tai mà ta nghe được, chính là do Nhị di nương có giọng lớn kêu lên. Mọi người cũng tỉnh giấc, ồn ào xông lên. Chúng ta đã đói hơn một ngày, hoàn toàn không có sức lực để giành lại từ mấy nam nhân đó.

 

Nhưng dù tốn sức cũng phải đánh. Nếu không thể chống cự, mọi người chỉ còn chờ bị cướp đi thôi. Rõ ràng bên này đã loạn thành một đống, những nơi khác trong đại điện đều rất yên tĩnh, mọi người đều đang ngủ say. Ngay cả ban ngày, lão ăn mày nói chuyện rất vui vẻ với ta cũng nằm ngủ ở đối diện bất động .