Trải qua hết chuyện này đến chuyện khác, ta đã vô cùng chán ghét phụ, huynh rồi.
Nhưng nghĩ lại cái đêm ở miếu đổ nát kia, ta lại không thể không thừa nhận một điều, đó là đời này không thể thiếu được nam nhân. Hơn nữa, ta còn một chuyện vô cùng quan trọng vẫn chưa giải quyết được, chính là viên trân châu vẫn còn nằm trong bụng.
Ta cảm thấy vô cùng may mắn vì viên trân châu đã không bị khám xét ra. Có tiền rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể vào ở khách điếm.
Chỉ là vì bạc không đủ, nên đành phải ở một cái khách điếm vô cùng vắng vẻ và tồi tàn. Phụ, huynh lại ra ngoài thuê xe ngựa, đồng thời mua sắm lương khô và y phục.
Vòng đi vòng lại một hồi, số bạc mang theo đã tiêu hết hơn một nửa. Trên đường trở về thành, mẫu thân đã mấy lần liếc mắt nhìn ta, ý là muốn hỏi han về chuyện viên trân châu.
Ta cũng chỉ biết bất lực lắc đầu. Đến tối, ta không dám ăn nhiều, chỉ xoa xoa cái bụng. Ta, Vương Bảo Bảo, Nhị di nương và Tứ di nương cùng ở chung một phòng. Đợi đến khi bọn họ đi tắm rửa hết, ta liền nóng lòng liều mạng đ.ấ.m vào bụng mình.
Tứ di nương bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, nhỏ giọng hỏi: "Vẫn chưa ra được sao?"
Ta giật nảy mình kinh hãi, lắp bắp: "Cái, cái gì cơ?"
Tứ di nương nói nhỏ: "Trân châu."
Nàng ấy kể rằng, khi mẫu thân đưa viên trân châu cho ta, nàng ấy đã vô tình nhìn thấy.
Ta hoang mang hỏi lại: "Vậy lúc phụ thân hỏi, sao người lại không nói ra?"
Tứ di nương im lặng một hồi rồi đáp: "Ta không tin ông ta."
Nhớ lại chuyện nàng bị người ta làm nhục ở miếu đổ nát, phụ thân trở về chẳng những không an ủi mà còn trách mắng nàng không giữ đạo làm thê, ta liền im lặng. Có Tứ di nương che chở, ta tìm được một chỗ vắng vẻ để lấy viên trân châu ra.
Nhìn viên minh châu dính đầy phân, ta bịt mũi, dùng lá cây bọc lấy rồi nhặt lên, đem rửa sạch ở bồn nước rồi cất vào người. Ngày hôm sau, cả đoàn người liền lên đường đi Long Khâu.
Ta lén lút đưa viên trân châu cho mẫu thân, bà liền nhỏ nhẹ nói: "Trân Trân, con hãy giữ gìn cẩn thận, đây là của hồi môn của con."
Bà kể rằng, vốn dĩ bà đã chuẩn bị cho ta một của hồi môn vô cùng hậu hĩnh, nhưng không ngờ lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát thế này. Lúc bị tịch thu gia sản, bà đã lấy viên trân châu này, chính là để dành cho ta.
Ta nghe mà vô cùng kinh ngạc. Trong khoảng thời gian ta xuyên không thành Vương Trân Trân, ta và mẫu thân gặp mặt rất ít, thậm chí bà chưa từng mảy may nghi ngờ ta không phải là con gái ruột của bà.
Tâm trí bà vẫn luôn xoay quanh huynh trưởng và phụ thân.
Ta cứ ngỡ là bà không thương ta. Đến giờ mới hay, bà cũng luôn nghĩ đến ta. Trong hoạn nạn mới thấu hiểu được lòng người, với tình cảnh của chúng ta hiện nay, giá trị của một viên trân châu lớn đến mức nào, thì cũng đều đã rõ.
Thế mà mẫu thân lại nguyện ý trao nó cho ta. Ta không kìm được mà đỏ hoe mắt: "Đa tạ nẫu thân."
Mẫu thân chỉ kịp nói với ta đôi ba câu, rồi vội vàng đi hầu hạ tổ mẫu và phụ thân. Nô tỳ đã bị bán đi, tổ mẫu đương nhiên là phải do các thê và thiếp hầu hạ.
Ngày hôm sau, cả đoàn người chúng ta mang theo niềm hy vọng lớn lao, bắt đầu cuộc hành trình trở về quê hương. Nếu như có thể quay về Long Khâu, cuộc sống chắc chắn sẽ ổn định trở lại. Cho dù không thể làm một cô nương đích tôn con quan cao quý, thì làm con gái thường dân của một gia tộc lớn, cũng là điều tốt rồi.