Xuân Lan

Chương 32



Mọi người đều nửa tin nửa ngờ. Không còn tiền bạc, số bạc vụn mà phụ thân giữ lại cũng sẽ nhanh chóng tiêu hết.

 

Sáng sớm hôm sau, phụ thân gọi ca ca ra ngoài tìm việc làm. Đến tối, hai người mặt mày xám xịt trở về khách điếm, chán nản nói: "Không kiếm được tiền."

 

Họ đã hạ mình đi tìm việc, nhưng không ngờ trong thành chỗ nào cũng có người từ phương Nam đến tìm việc làm, họ căn bản không thể cạnh tranh được.

 

Cả nhà còn phải ăn cơm, thuốc men. Người trẻ thì còn có thể gắng gượng, nhưng tổ mẫu đã cao tuổi, không thể chống chọi được nữa.

 

Đến nước này, phụ thân đành nói: "Vậy thì đành bán người thôi."

 

Ta vô cùng kinh ngạc. Phụ thân nói muốn giải quyết vấn đề tiền bạc, kết quả cách giải quyết của ông chính là bán người? Mọi người theo bản năng nhìn về phía Tứ di nương đang suy yếu. Ánh mắt âm độc của phụ thân, cũng chăm chú nhìn vào nàng.

 

Ta mơ hồ nghĩ: Phụ thân lúc đầu mang theo chúng ta là vì nguyên nhân gì?

 

Chẳng lẽ là vì ngày này sao?

 

Quá ghê tởm!

 

Tứ di nương mặt mày trắng bệch, sợ hãi bất lực rơi nước mắt. Đầu óc ta choáng váng, trong lòng uất nghẹn cơn giận dữ tột cùng, cố gắng đứng dậy và nói: "Phụ thân, người làm mất tiền, vậy mà cuối cùng lại muốn chúng ta, những người nữ nhân này, gánh chịu hậu quả cho người. Người không thấy ghê tởm sao?"

 

Phụ thân tức giận mắng: "Vương Trân Trân, con ăn nói với người lớn kiểu gì vậy hả?"

 

Ta không kiềm chế được mà mắng lại: "Vậy tại sao người không bán chính mình đi?"

 

Phụ thân nổi trận lôi đình xông lên muốn tát ta, nhưng mẫu thân đã kịp thời chắn trước mặt ta và nói: "Ngươi dám đánh con gái của ta hả?"

 

Tổ mẫu cũng lên tiếng: "Tiến Lâm à, con là người có học, sao lại có thể làm ra cái chuyện như vậy chứ?"

 

Phụ thân biện bạch: "Mẫu thân à, Tứ di nương chỉ là một nàng hầu, bán hầu thiếp là chuyện thường tình mà!"

 

Lời này khiến sắc mặt mấy vị di nương trở nên căng thẳng. Tổ mẫu ho khan hai tiếng rồi nói: "Thôi được, ta không uống thuốc, để dành tiền mua đồ ăn vậy."

 

Đại di nương nhanh nhẹn nói: "Ta là thợ thêu, có thể ra ngoài tìm việc làm."

 

Vương Bảo Bảo cũng nói: "Ta cũng đi!"

 

Nhị di nương cũng nói rằng nàng không bệnh tật gì, và cũng có thể ra ngoài tìm việc. Như vậy, mọi việc coi như đã xong. Bệnh tình của ta lúc tốt lúc xấu, ta kiên nhẫn ở trong phòng tĩnh dưỡng.

 

Mấy người mỗi ngày đều ra ngoài tìm việc làm, nhưng đáng tiếc là người tị nạn đổ vào thành quá đông, ít cháo nhiều sư, ngoài Đại di nương tìm được việc thêu thùa, những người khác đều không có việc gì để làm.

 

Cả nhà sống nhờ vào chút tiền lương ít ỏi của Đại di nương, ngay cả ăn no cũng thành vấn đề.

 

Bệnh tình của tổ mẫu ngày càng nghiêm trọng, thấy phụ thân lại có ý định bán Tứ di nương, tayếu ớt nói: "Phụ thân, con có tiền."

 

Mọi người kinh ngạc nhìn ta. Mẫu thân liều mạng nháy mắt với ta.

 

Ta giả vờ không nhìn thấy, lạnh lùng nói với phụ thân: "Muốn con đưa tiền cũng được, nhưng phụ thân phải quỳ xuống xin lỗi mọi người, đặc biệt là xin lỗi Tứ di nương và Tam di nương!"