Phụ thân và ca ca đã từng quỳ xuống xin lỗi, cả nhà cứ tưởng là họ đã thật lòng hối cải. Ai ngờ đâu, vì muốn cứu tổ mẫu, ông ta lại giở trò cũ, đòi bán người để lấy tiền mua thuốc.
Mọi người không ai đồng ý, ông ta liền lạnh lùng tuyên bố: "Không bán người cũng được, nhưng mỗi tháng mỗi người phải nộp một xâu tiền!"
Nói xong câu đó, ông ta liền phất áo bỏ đi. Vẻ mặt lạnh lùng của ông ta khiến cả nhà ta đều kinh sợ. Ông ta vừa đi khỏi, mọi người liền cuống cuồng cả lên, chẳng biết phải làm sao.
"Trời ơi, giờ tìm việc làm đã khó, mỗi tháng kiếm đâu ra một xâu tiền cơ chứ?"
Ai nấy đều thấy điều kiện phụ thân ta đưa ra thật quá vô lý. Thật tình ta cũng không thể ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Phụ thân gây ra thảm cảnh cho cả nhà, vậy mà đến khi không giải quyết được chuyện tiền bạc thì lại quay sang ép chúng ta phải kiếm tiền.
Đã vậy, chúng ta còn chẳng dám cãi lời ông ta mới khổ chứ!
Thật đáng ghét!
Ta nghiến răng nói: "Thôi thì cả nhà mình cùng nhau đi cầu xin tổ mẫu vậy."
Phụ thân được mỗi cái là hiếu thảo. Ngoài lời của tổ mẫu ra thì ông ta chẳng thèm nghe ai bao giờ.
"Phải, để tổ mẫu khuyên ông ấy là được!" Vương Bảo Bảo cũng hùa theo.
Những lúc cả nhà đồng lòng nhất trí, Vương Bảo Bảo luôn là một cánh tay đắc lực. Thế là cả bọn kéo nhau vào nhà gặp tổ mẫu. tổ mẫu nghe chúng ta kể lể xong thì yếu ớt gật đầu: "Ta biết rồi."
...Ủa, chỉ có vậy thôi á?
"Tổ mẫu ơi, chúng cháu không muốn bị bán!"
Vương Bảo Bảo nóng ruột chạy đến bên bà, cầu xin bà thương xót mà nói đỡ với phụ thân. Tổ mẫu xua tay, bảo chúng ta đi ra ngoài. Chúng ta đành ngậm ngùi lui ra.
Đến tối, sau khi tổ mẫu nói chuyện riêng với phụ thân xong thì gọi cả nhà vào, rồi trấn an chúng ta: "Không sao đâu, phụ thân các con sẽ không bán người lung tung đâu."
Bà ấy cũng chỉ nói được vài câu ngắn gọn với từng người như vậy. Đến lượt ta, bà ấy nhìn ta với ánh mắt đầy tâm sự: "Trân Trân, con là đứa có suy nghĩ riêng, sau này mọi việc cứ tự mình quyết định, không cần phải nghe theo lời phụ thân con đâu."
Ta còn chưa kịp hỏi vì sao bà lại đột nhiên nói như vậy thì bà đã quay sang dặn dò những người khác.
Đó cũng là lần cuối cùng ta được trò chuyện với tổ mẫu. Ngày hôm sau, người ta phát hiện bà ấy đã treo cổ tự tử ngay tại mép giường. Lúc mất, trông bà vẫn rất chỉnh tề, sạch sẽ. Bà đã mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình và ra đi một cách thanh thản trên giường.
Cả nhà ta đều bàng hoàng sửng sốt. Nhưng trong cái bàng hoàng ấy, mọi người cũng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tổ mẫu mất rồi, từ nay sẽ không ai phải lo kiếm tiền mua thuốc thang cho bà nữa.
"Mẫu thân ơi! Mẫu thân đi rồi chúng con biết sống sao!"
Phụ thân và ca ca khóc như mưa.
Những người còn lại trong nhà cũng nước mắt ngắn dài. Nhìn cảnh tượng ấy, lòng ta hoang mang vô cùng. Lúc mới xuyên không đến đây, ta luôn cho rằng mình là người có phẩm chất cao thượng, mang trong mình một lý tưởng lớn lao là muốn cứu giúp đời.