Xuân Lan

Chương 51



Sau khi nghe nói ta có thể đọc sách nhận chữ, liền dùng một lượng bạc mua ta về.

 

Đúng vậy, chỉ có một lượng bạc. Mạng sống mà ta ngàn trăm khổ cực mới bảo toàn được, chỉ đáng một lượng bạc.

 

Ta theo ma ma vào phủ. Trong phủ trăm thứ đều đang chờ được xây dựng lại, bày biện rất hoa lệ, chờ sau khi sửa sang xong, chắc chắn lại là phủ đệ phồn hoa như mộng ảo.

 

Ma ma  gọi ta và ba nha hoàn đến cùng nhau, lạnh lùng ra lệnh: "Nhớ kỹ, các ngươi bây giờ là nô tỳ của Thái Tử phủ, tất cả phải tuân mệnh làm việc..."

 

A, thì ra ta vào là Thái Tử phủ.

 

Ma ma  dặn dò một hồi, chỉ vào ta nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Xuân Lan."

 

Ta hoảng hốt.

 

Xuân Lan?

 

Ta nhớ tới người đầu tiên gặp khi vừa mới xuyên không, nàng ấy là nô tỳ hầu hạ ta, tên là Xuân Lan.

 

Cho đến tận hôm nay, ta vẫn không biết tên thật của nàng ấy. Bây giờ, ta lại cũng trở thành Xuân Lan.

 

Ta không nhịn được mà nghĩ: Ngày đó nàng ấy bị gọi là Xuân Lan, là tâm tình như thế nào?

 

Có lẽ, cũng giống như ta bây giờ vậy.  Ba nha hoàn khác không hề bất ngờ mà được gọi là Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai.

 

Bốn người chúng ta trước tiên là phải trải qua huấn luyện, qua hết một cửa một cửa kiểm tra, sau đó mới được đi hầu hạ quý nhân.

 

Nhị hoàng tử tiến cử Bắc quân xuống phía nam bình phản, dẫn đến Kim tộc xâm nhập, tự nhiên là không có duyên với ngôi vị hoàng đế, thế là hoàng đế liền lập Tứ hoàng tử trầm ổn bảo thủ làm Thái Tử.

 

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, vương triều suy tàn thành bộ dạng này, không liên quan gì đến Nhị hoàng tử. Nhưng triều đình cần một người gánh nồi để giao phó với thiên hạ.

 

Nhị hoàng tử ban đầu muốn lập công, tự nhiên cũng phải gánh chịu rủi ro. Việc thành lập tiểu triều đình gặp phải vô vàn khó khăn, quý tộc phương bắc và hào tộc phương nam đối đầu gay gắt, không ai chịu nhường bộ ai.

 

Vì có ngoại địch trước mắt, mọi người tạm thời đoàn kết lại, cùng nhau xây dựng nên một nền hòa bình ngắn ngủi. Ta bởi vì tướng mạo và vóc dáng đều tốt, lại có thể đọc sách nhận chữ, may mắn được chọn vào phủ Thái Tử làm nha hoàn cho tiểu điện hạ.

 

Ngày tháng dần dần bình tĩnh trở lại. Hồi tưởng lại những trải nghiệm đã qua, như thể cách một đời, như thể là mộng ảo.

 

Ta cảm giác bản thân mình sau khi xuyên không giống như một cánh bèo trôi nổi, theo dòng nước trôi đi, như con kiến hèn mọn giãy giụa.

 

Phần lớn thời gian đều ở trong cảnh chạy nạn, nghĩ đến chuyện sinh tồn, căn bản không có cách nào lập công gây dựng sự nghiệp, đi theo đuổi ước mơ.

 

Sống sót, chính là mục đích quan trọng nhất. Ta và những người bên cạnh, đều rất bình thường, không làm nên sự nghiệp oanh oanh liệt liệt gì.

 

Cho dù sau này sử quan ghi chép, cũng tuyệt đối sẽ không để lại tên của chúng ta.

 

Nhỏ bé mà hèn mọn.

 

Tỷ tỷ Xuân Lan, câu này đọc thế nào?" 

 

Tiểu điện hạ năm tuổi hỏi ta.

 

Ta hoàn hồn, nhẹ giọng nói: "Câu này gọi là 'Bất vong sơ tâm, bất phụ lai xứ'."

 

"Ý nghĩa là gì?"

 

"Điện hạ, ý của câu này là, đừng quên lý tưởng ban đầu của mình, đừng quên thân phận và nơi mình đến, kiên trì làm những việc mà bản thân cho là đúng đắn."

 

"Ồ, tỷ tỷ Xuân Lan lần trước đã nói với ta 'Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền', chính là muốn ta hiểu rõ, ta nên đối xử tử tế với bách tính. Vương triều hiện tại biến thành như vậy, có liên quan đến việc các quý tộc quên đi sơ tâm, khinh miệt bách tính, kiêu xa dâm dật. Thân phận của ta là do bách tính ban cho, nơi ta đến là kinh thành, nếu như có một ngày phụ thân làm hoàng đế, ta làm thái tử, cũng phải đối xử tử tế với bách tính, thu phục đất nước, trở về kinh thành..."

 

Ta khẽ gật đầu: "Điện hạ hiểu là được, đừng nói ra, cũng đừng gọi nô tỳ là tỷ tỷ."

 

"Ta đây..." Nhìn vị tiểu điện hạ thông minh lanh lợi này, ta chậm rãi cười.

 

Đến nước này, ta biết mình chỉ là một người bình thường, phẩm đức cũng không cao thượng. Xuyên không mà thay đổi thế giới quá khó, hiện tại đã ổn định lại, vậy thì hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt.

 

Trong điều kiện có thể sinh tồn, cố gắng làm được bất vong sơ tâm, bất phụ lai xứ.Cố gắng một chút, có lẽ một ngày nào đó sẽ thay đổi được thì sao.

 

Những người còn sống, ta mong chờ có một ngày gặp lại trên đời này. Những người đã chết, đợi ta xuống âm tào địa phủ, cũng sẽ có ngày gặp lại.

 

Chúng ta, rồi cũng sẽ gặp lại...