Xuân Sơn Nơi Tận Cùng

Chương 10: Ngồi mép bàn – “Không danh không phận, không thể làm”…



Ngón tay Lục Cảnh Trần đang mân mê chuỗi trầm hương khựng lại. Ánh mắt nhìn cô càng thêm sâu thẳm.

Tô Thanh Ý lộ vẻ khó xử nhìn anh một cái, gãi gãi gáy lẩm bẩm: “Tôi thì không sao cả, chủ yếu là sợ họ lại nói anh… nhanh như vậy.”

 

Mấy chữ cuối cùng, anh không nghe rõ.

 

Nhưng từ biểu cảm của cô cũng có thể đoán không phải lời hay ho gì, nên cũng hiếm khi đôi co với cô, xoay người nói: “Lên đi.”

 

Tô Thanh Ý tưởng anh đang lo lắng cho thanh danh của anh, vừa đi lên vừa giải thích: “Anh yên tâm, tôi cố tình đợi hai người bạn kia của anh đi rồi mới lên, sẽ không ai biết đâu.”

 

Lục Cảnh Trần nhìn cô, muốn nói lại thôi.

 

Một chuyện vốn dĩ bình thường, qua miệng cô lại cứ như biến thành chuyện gì đâu không à.

 

“Tôi…” Anh vốn định nói, anh mà phải sợ người khác biết sao? Nhưng mục đích ban đầu thật sự là không muốn để người khác biết chuyện anh bị thương, chỉ là chuyện này đã biến vị từ lúc nào, chẳng ai nói rõ được.

 

“Ừm?” Tô Thanh Ý vẫn đang đợi anh nói tiếp.

 

Anh lại không nói nữa, mở cửa phòng vệ sinh, ung dung thoải mái nói: “Muốn ở đâu?”

 

Cửa vừa mở, toàn bộ khung cảnh tầng hai đều hiện ra không sót một chi tiết.

 

Tô Thanh Ý nhìn một vòng, cuối cùng dừng mắt ở chiếc bàn ăn kê trước cửa sổ: “Chỗ này?”

 

Bàn ăn một mặt hướng ra cầu thang lên lầu, một mặt hướng ra dãy núi xanh non trùng điệp ngoài cửa sổ.

 

Gió lùa qua sảnh tự do thổi.

 

Lục Cảnh Trần rất khó diễn tả được cảm giác mà cô mang lại cho anh vào khoảnh khắc này, không phân biệt được rốt cuộc cô thật sự không có ý nghĩ gì hay đang giả vờ thẳng thắn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, đi thẳng đến góc bàn gần cửa sổ.

 

“Thuốc đâu?” Tô Thanh Ý hỏi.

 

“Ngăn kéo bàn trà,” anh khuỵu chân ngồi xuống mép bàn, thuần thục cởi cúc áo trước ngực, “Bên trái, cái dựa vào sofa ấy.”

 

“Bên trái, bên trái.” Tô Thanh Ý vừa lẩm nhẩm, vừa mở ngăn kéo bàn trà. Ngăn kéo trống rỗng, liếc mắt một cái liền thấy túi nylon bị anh vứt ở góc.

 

Cô nhanh chóng lấy ra tuýp thuốc mỡ còn chưa bóc tem.

 

Nhìn số lần sử dụng dán bên ngoài bao bì, cô bất giác nói: “Trên này ghi một ngày phải bôi ba lần, một ngày anh bôi một lần có tác dụng không?”

 

Lúc này, cúc áo sơ mi của anh đã hoàn toàn được cởi ra.

 

Nghe câu đó cũng chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái: “Có tác dụng.” “Vậy được rồi.” Tô Thanh Ý đáp.

Môi Lục Cảnh Trần hơi mím lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô không chớp, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, quay đầu nhìn ra dãy núi xanh non ngoài cửa sổ.

 

Tuy Tô Thanh Ý mê mẩn vẻ đẹp của anh, nhưng cũng có điểm mấu chốt về đạo đức, đặc biệt là trong tình huống anh phòng bị cô như vậy, tựa như cô nói gì cũng là để chiếm tiện nghi của anh, càng không có ý định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

 

Chỉ là theo bản năng, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cởi cúc áo của anh.

 

Nhưng rồi theo ngón tay anh không ngừng đi xuống.

 

Ánh mắt cô cũng bất giác dừng lại ở cơ bụng dưới lớp áo sơ mi của anh. “Được rồi,” Tô Thanh Ý chủ động gọi dừng: “Ổn rồi.”

Ngón tay anh đang đặt trên cúc áo khựng lại, một tay chống ra sau ngửa đầu nhìn cô. Cô lại khác thường không nhìn anh, mà chăm chú nhìn tuýp thuốc mỡ trong tay.

 

Anh lặng lẽ nhìn cô.

 

Muốn biết trong hồ lô của cô lại định bán thuốc gì.

 

“Anh kéo áo ra sau một chút,” Tô Thanh Ý nhẹ nhàng kéo nhẹ áo sơ mi trên vai anh, ra hiệu cho anh để lộ chỗ bị thương. Thấy anh nhìn mình, cô lại lẩm bẩm dời mắt đi: “Tôi thật sự không nhìn đâu.”

 

Lục Cảnh Trần bị cái vẻ ‘lạy ông tôi ở bụi này’ của cô chọc cười.

 

Nhưng cũng không vạch trần cô, khẽ “ừm” một tiếng gần như không nghe thấy, ra hiệu cho cô tiếp tục.

 

Cô cố tình không nhìn anh, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà ***** tìm đến vị trí vai anh.

 

Chỉ là lần mò thế nào không biết, loay hoay nửa ngày không chạm được tới xương, đến khi cô ý thức được mình chạm phải thứ gì thì cả bàn tay đã đặt trên ngực anh rồi.

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Mà anh không hề có ý định ngăn cản cô.

 

Cũng không chút nào thấy bất ngờ trước hành động của cô, chỉ dùng gương mặt không chút biểu cảm lặng lẽ quan sát cô.

 

Tô Thanh Ý không giải thích một lời. Không chút lưu luyến rút tay về.

Anh cũng không có ý làm khó cô, mân mê chuỗi trầm hương trong tay, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô vẫn nên nhìn thì hơn.”

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Cô nghe ra được ẩn ý trong lời anh, đơn giản là cảm thấy cô “không nhìn” thì chỉ càng sờ lung tung hơn, đằng nào cũng để cô chiếm tiện nghi một đằng, anh chọn cách này.

 

Vậy mà Tô Thanh Ý vẫn không động đậy, bởi vì bây giờ cô chỉ cần vừa nhìn thấy anh là sẽ bất giác nhớ đến cảnh tượng bôi thuốc ngày hôm qua, lúc ánh mắt lướt từ sau lưng anh xuống đến hõm eo.

 

“Bây giờ tôi không nhìn anh được,” Tô Thanh Ý nhắm mắt lại, đưa bàn tay dính đầy thuốc mỡ của mình ra trước mặt anh, “Anh cầm tay tôi, giúp tôi cố định vị trí một chút.”

 

Lục Cảnh Trần nghe tiếng, quay đầu lại.

 

*****ên là lướt qua bàn tay cô đưa ra trước mặt anh, sau đó dừng lại trên gương mặt cô: “Có gì mà không nhìn được?”

 

Giọng nói lạnh lùng thoáng chút châm chọc nhàn nhạt.

 

Nhưng dù vậy, giọng điệu của anh vẫn dịu dàng.

 

Dường như đang hỏi, hôm qua anh cởi nhiều hơn thế này cô còn dám nhìn, hôm nay có gì mà không dám.

 

Tô Thanh Ý rất khó nói rõ cảm giác anh mang lại cho cô lúc này.

 

Chỉ có thể nói người này thích ứng quá nhanh, hôm qua còn không dám nhìn cô, hôm nay đã có thể quay ngược lại trêu chọc cô rồi.

 

Gương mặt hơi ửng đỏ, cô làm ra vẻ trấn tĩnh trả lời: “Nếu không tôi lại luôn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”

 

Lục Cảnh Trần sững người một chút.

 

Nhìn thân hình mảnh mai của cô, không chắc cô có thể gây ra mối đe dọa gì cho mình: “Vậy cô cứ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của xem.”

 

Tô Thanh Ý đang nhắm mắt bỗng mở choàng ra.

 

Anh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng đoan chính ấy, không chút nào bị những lời này của cô ảnh hưởng. Vậy mà bị anh nói như vậy, những ý nghĩ lệch lạc của cô ngược lại dừng hẳn, cô làm ra vẻ trấn tĩnh săm soi vết bầm trên lưng anh, nói: “Hình như thật sự có tác dụng.”

 

Cô chuyển chủ đề quá nhanh, Lục Cảnh Trần nhất thời không phản ứng kịp, vài giây sau mới hiểu cô đang nói gì. Dù chỉ bôi một lần, cũng đã đỡ hơn nhiều so với lúc cô nhìn thấy ngày hôm qua.

 

Nhưng hiện tại anh không muốn nghe cái này.

 

Anh hơi nhướng mày, như đang hỏi cô, chỉ thế này thôi à?

 

Tô Thanh Ý bây giờ có chút hối hận, sớm biết anh không ngại, đã không giả làm chính nhân quân tử chọn chỗ như thế này.

 

***** môi, cô nói: “Hay là… đổi chỗ khác nhé?” Lục Cảnh Trần nhìn cô với vẻ không rõ cảm xúc.

Nhưng vẫn nghe lời cô đứng dậy: “Thế lại đi thuê phòng à?” Tô Thanh Ý nghe ra anh đang chế nhạo mình.

Nhưng lại chẳng thèm để ý, nói: “Vậy có chắc là anh muốn cho tôi theo đuổi không?”

 

Lục Cảnh Trần phát hiện anh vẫn xem thường cô rồi.

 

Tuy cô mê mẩn vẻ đẹp của anh, nhưng vẫn có giới hạn cuối cùng. Chuyện không danh không phận, cô không làm.

 

“Không cho.” Lục Cảnh Trần đáp.

 

Tô Thanh Ý lập tức thất vọng tràn trề, cũng không tranh cãi với anh nữa, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy anh nói gì mà thuê… phòng.”

 

Lục Cảnh Trần không để ý đến cô.

 

Anh khuỵu gối ngồi lên tay vịn chiếc ghế ăn bên cạnh, quay lưng về phía cô.

 

Dãy núi xanh trầm mặc ngoài cửa sổ trở thành phông nền phía sau anh, khiến cả người anh cũng trở nên tĩnh lặng.

 

Tô Thanh Ý nhìn chằm chằm bóng lưng anh, ngẩn người. Anh lại như cảm nhận được điều gì, hơi nghiêng đầu nói: “Nhắm mắt lại.”

 

Tô Thanh Ý ngoan ngoãn nhắm mắt.

 

Anh nhìn gương mặt không chút phòng bị của cô, khẽ thở dài không tiếng động: “Đưa tay cho tôi.”

 

Tô Thanh Ý đưa bàn tay đã bôi thuốc mỡ của mình ra.

 

Anh lại một lần nữa nhìn thấy những vết chai dày trong lòng bàn tay cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, rõ ràng sở hữu một gương mặt của tiểu thư sống trong nhung lụa, lại khiến người ta cảm thấy cô hẳn đã chịu rất nhiều khổ cực.

 

Lập tức, lòng anh không đành, nắm lấy tay cô, đặt lên vị trí vai lưng mình.

 

Tô Thanh Ý khựng lại, bất giác mở mắt ra, còn anh vẫn quay lưng về phía cô, gương mặt không cảm xúc ngắm nhìn dãy núi xanh biếc ngoài cửa sổ.

 

Vẫn là đôi mắt Phật đầy lòng trắc ẩn bi thiên mẫn nhân ấy. Hai phần nhìn thế giới, tám phần nhìn lại bản thân.

Gương mặt thanh lãnh tuấn mỹ tràn ngập vẻ đạm bạc ít *****.

 

Mang lại cho người ta cảm giác “Thế gian hồng trần cuồn cuộn, lại trước sau không vương được nửa phần bụi lên áo anh”. Vậy mà vị trí anh đang ngồi lúc này, độ cao lại thích hợp với cô hơn lúc trước.

 

Thật đúng với câu nói kia của cô, đổi chỗ khác.

 

Tư thế này cũng tựa như đang nói với cô, bất kể tiếp theo cô làm gì, chỉ cần không quá đáng, anh sẽ mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy.

 

Tô Thanh Ý quỳ một gối lên chiếc ghế phía sau anh. Rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.

Thấy cô mãi không động đậy, anh tự nhiên nhắc nhở: “Cô mà còn chậm trễ nữa, họ sắp về rồi đấy.”

 

Tô Thanh Ý không trả lời, nhìn chằm chằm những ngón tay anh đang đâu vào đấy lần giở chuỗi trầm hương, trong lòng dâng lên một tia cảm giác tội lỗi khó tả.

 

“Giang Cảnh Dã.” “Ừm?”

“Buổi tối anh ngủ thế nào?”

 

“Nằm sấp,” anh hơi dừng lại: “Cũng có thể nằm nghiêng.” Tô Thanh Ý muốn nói lại thôi, ***** ***** môi.

 

Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuông không biết từ đâu vọng tới, làm kinh động một đàn chim bay trong núi, dưới sắc trời nhá nhem tối, lại có một ý vị sâu xa.

 

“Có phải chưa từng có cô gái nào trêu chọc anh như vậy không?” Ngón tay cô đặt trên vai anh bất giác co lại.

 

Trêu chọc anh?

 

Anh hơi nghiêng đầu, trong tâm trí bất giác hiện lên những gương mặt đầy kính sợ khi xưa ở Kinh Thị, đôi mắt lạnh lùng thoáng chút sâu thẳm, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, rồi không chút biểu lộ cụp mắt xuống, nói: “Không có.”

 

Tô Thanh Ý hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của anh, chỉ cảm thấy lòng áy náy càng thêm sâu sắc, cảm thấy cô như một nữ yêu tinh lấy oán báo ân, muốn kéo Phật tử xuống khỏi thần đàn. Cô nhanh chóng bôi xong vết bầm sau lưng anh, lại quệt thêm hai cái lên vai anh rồi vội vàng đứng dậy.

 

“Xong rồi.”

 

Lục Cảnh Trần quay đầu lại nhìn cô, còn cô thì không ngoảnh lại, chui tọt vào phòng vệ sinh.

 

Hoàn toàn không có ý định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nữa. “Cảm ơn.”

Động tác của Tô Thanh Ý đang cọ rửa thuốc mỡ trên tay dưới vòi nước khựng lại.

 

Mãi sau này mới nhớ ra mục đích ban đầu cô đến gặp anh, rõ ràng là đầy bụng ý nghĩ xấu xa, kết quả lại bị gương mặt bi thiên mẫn nhân kia của anh đè ép xuống.

 

Thiếu điều chắp tay vái anh một cái nữa thôi. Lỗ nặng rồi!

Với sự đề phòng nghiêm ngặt của anh đối với cô, sau này muốn có cơ hội như vậy nữa e rằng rất khó.

 

Cho nên con người ta ấy à, muốn lương tâm để làm gì chứ. Vịt đến miệng rồi mà còn có thể chọn không ăn.

Tô Thanh Ý hoàn hồn lại hận không thể tự tát mình hai cái, nhưng rõ ràng đã quá muộn, đứng trước bồn rửa mặt, rất lâu vẫn chưa định thần lại được.

 

Bên này Lục Cảnh Trần đã cài xong cúc áo trước ngực.

 

Đi đến cạnh cửa, đang định nói chuyện với cô, thì thấy cô với gương mặt như sắp khóc: “Anh, tôi lỗ nặng rồi!”

 

Lục Cảnh Trần đang định khen lương tâm cô chưa mất hết, khuyên cô quay đầu là bờ thì: “…”

 

Lưng anh mảnh khảnh dựa vào khung cửa phía sau, ngón tay đang cài cúc áo trước ngực hơi khựng lại, nhìn cô với vẻ không rõ cảm xúc, nói: “Vậy cô muốn thế nào?”