Lúc như những lời này vừa mới nói ra, Lục Cảnh Trần đã cảm giác được một ánh mắt hình viên đạn từ bên cạnh phóng tới.
Lục Cảnh Trần ung dung nhìn lại anh ta. Chu Tự cũng đang đánh giá anh.
Cảm thấy người này vẫn trước sau như một kiểu cách, có thể được cô gọi là “anh ơi” như vậy, trong lòng không chừng sướng đến mức nào rồi, kết quả trên mặt vẫn là một vẻ lạnh nhạt như mây khói.
Nhưng Chu Tự cũng không có ý định so đo cao thấp với anh. Xoay người đuổi kịp Tô Thanh Ý: “Thanh Ý.”
Tô Thanh Ý nghe tiếng quay đầu lại, giọng còn ngái ngủ hỏi: “Chu Tự? Sao cậu lại tới đây?”
Chu Tự giải thích: “Hôm nay tớ đi thành phố nhận phỏng vấn, lúc về thì nghe nói cậu gặp rắc rối lúc diễu hành, nên tớ vội chạy qua đây.”
“Ồ,” Tô Thanh Ý đáp: “Tớ không sao, cậu mau về đi.” Cô không sao.
Nhưng Chu Tự lại có chuyện, anh ta nhìn Lục Cảnh Trần đang đứng cách đó không xa lặng lẽ nhìn họ, không rõ vì sao anh vẫn chưa đi, cũng không tiện hỏi, bèn đi đến ghế phụ, mở cửa xe, lấy ra một bó hồng trắng đưa cho cô, “Vốn định đợi xe hoa diễu hành kết thúc sẽ tặng cho cậu, hy vọng bây giờ cũng không muộn.”
Tô Thanh Ý hơi sững người.
Tuy giờ phút này cô mệt đến không có tâm trạng xã giao, nhưng vẫn cố gắng gượng tinh thần nhận lấy bó hoa anh ta đưa, “Cảm ơn.”
“Không có gì,” Chu Tự muốn nói lại thôi, ***** ***** môi, nhưng thấy cô thật sự mệt rã rời, nên cũng không nói nhiều, “Mau về nghỉ đi.”
Tô Thanh Ý gật đầu.
Vẫy tay với anh ta: “Tạm biệt.”
Chu Tự gật đầu, vẫn luôn dõi theo bóng dáng cô rời đi, mãi đến khi đèn trong phòng cô sáng lên, mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lục Cảnh Trần phía sau.
Vậy mà Lục Cảnh Trần sớm đã đi rồi.
Chỉ còn lại một mình Chu Tự đứng dưới ngọn đèn đường.
**
Tô Thanh Ý về nhà xong thì trực tiếp nằm thẳng lên giường ngủ.
Khi tỉnh lại, trong tay vẫn còn ôm bó hoa Chu Tự tặng. Lúc này cô mới nhớ ra tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tất cả giống như một
giấc mơ, thiếu đi sự chân thực.
Cô rời giường, *****ên là cởi bỏ quần áo trên người, sau đó mới vào phòng vệ sinh rửa mặt tẩy trang.
Cô không chắc tạo hình rồng này đối phương có muốn giữ lại không, nên toàn bộ phần hóa trang đã gỡ xuống đều đặt chung một chỗ. Tắm xong, cô mang đồ trả lại cho nhân viên công tác phụ trách diễu hành, những thứ không trả được sẽ tiến hành bồi thường.
Nhân viên công tác vì chuyện ngày hôm qua mà liên tục xin lỗi cô. Tô Thanh Ý biết không liên quan đến họ, lắc đầu rồi rời đi.
Về nhà, cô lại ngủ một giấc nữa.
Khi bò dậy, đã gần trưa, cô nhớ ra hôm nay đã hứa cùng Vương Trân Phượng đi quay video, lại vào phòng vệ sinh tắm rửa một lượt rồi bắt đầu trang điểm.
Vương Trân Phượng biết tối qua cô về rất muộn, cũng không làm phiền cô, sáng sớm đã đi giúp cô mở cửa hàng.
Mãi đến trưa Tô Ngọc đến thay ca thì cô nhóc mới về.
Cô ta định đợi ăn cơm xong mới gọi Tô Thanh Ý dậy, không ngờ lúc cô ta về, Tô Thanh Ý đã hóa trang xong, thay quần áo chỉnh tề.
Rất lâu rồi cô ta không thấy Tô Thanh Ý mặc sườn xám.
Chiếc sườn xám đen in hoa như một bức tranh thủy mặc phác họa vòng eo thon thả của cô, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa tự nhiên sau vai, vẻ bồng bềnh lười biếng. Cô thờ ơ nhấc chiếc chân mang dép lê, ngồi trước bàn trang điểm bên cửa sổ, đeo một chiếc vòng tay xanh biếc, từ trong ra ngoài toát lên một vẻ đẹp cổ điển Trung Hoa. Mỗi cử chỉ nhấc tay nhấc chân đều tràn đầy phong tình.
Vương Trân Phượng ngẩn ngơ nhìn cô.
Không nhịn được cầm điện thoại lên, chụp cho cô chị họ một tấm ảnh. Tô Thanh Ý nghe tiếng nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt hai người giao nhau trên màn hình, mặt Vương Trân Phượng đỏ bừng lên, chủ động giải thích: “Không phải quay video đâu ạ.”
Tô Thanh Ý gật đầu.
Thay đôi dép lê trên chân rồi đứng dậy.
Vì hai người hôm nay sẽ vào núi, nên ngoài đôi giày cao gót trên chân, Tô Thanh Ý còn có một đôi giày đế bằng tiện đi lại. Lúc hai người ra ngoài, Sở Thâm đã dựa vào xe điện đợi sẵn.
Tô Thanh Ý tò mò hỏi: “Hôm nay cậu không đi học à?”
Sở Thâm đáp: “Hôm nay không muốn đi học.” Tô Thanh Ý thấy vậy cũng không hỏi nhiều.
Đợi lên xe, cô khẽ đẩy đẩy Vương Trân Phượng: “Cậu ta không phải vì em mà trốn học đấy chứ?”
“Tự cậu ta học không vô, mỗi ngày không chơi bóng rổ thì cũng chơi game, em tìm cậu ta nói chuyện, ít nhất cũng có chút việc đàng hoàng để làm.”
“Vậy em kiếm tiền rồi có phát lì xì cho người ta không?”
“Em mà không phát thì cậu ta có đến không?” Vương Trân Phượng hỏi ngược lại.
Lúc này Tô Thanh Ý mới không hỏi nhiều nữa.
Xe điện chạy một mạch vào núi. Đợi đến khi chính thức bắt đầu quay, Tô Thanh Ý mới ý thức được Vương Trân Phượng đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cho rằng viêhc tùy tiện chỗ nào cũng có thể nhặt được gỗ dùng được. Sớm biết cô ta không có kinh nghiệm như vậy, đã từ xưởng khắc gỗ của ông nội tìm một khúc gỗ ra đây bày biện quay cho xong.
Ba người vòng quanh trong núi nửa ngày.
Một khúc gỗ dùng được cũng không tìm thấy, vì thế Tô Thanh Ý đành bảo Vương Trân Phượng chạy xe về lấy một đoạn gỗ. Đợi đến khi quay xong, trời đã sắp tối.
Tô Thanh Ý định mời họ ăn cơm rồi về, kết quả Sở Thâm có việc đi trước, Tô Thanh Ý cùng Vương Trân Phượng đến quán lẩu đã đặt trước.
Vương Trân Phượng xung phong nói: “Hôm nay chị cứ gọi thoải mái, em mời.”
Tô Thanh Ý ngạc nhiên nhướng mày: “Thật à?” Vương Trân Phượng quả quyết gật đầu.
Tô Thanh Ý nhếch môi, xoa xoa tóc cô ta, không nói gì.
Bước vào quán lẩu, nhân viên phục vụ ở cửa tiến tới. Tô Thanh Ý còn
chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Lục Cảnh Trần mặc một chiếc áo hoodie thêu màu xám, cổ áo để lộ một đoạn cổ sơ mi trắng. Chỉ ngồi đó thôi cũng đã mang lại cho người ta cảm giác về một công tử thanh lãnh tuấn tú như ngọc trên đồng, một tay anh chống cằm dựa vào chiếc ghế bành gỗ, mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Dường như cảm nhận được điều gì.
Anh bỗng nghiêng mắt nhìn về phía cô, đôi mắt sâu thẳm hờ hững, hoàn toàn không nhìn ra đang nghĩ gì. Anh chỉ nhìn một lát rồi như không có chuyện gì dời tầm mắt đi.
Hoàn toàn không có ý định chào hỏi cô. Tô Thanh Ý: “?”
Thái độ này của anh là sao đây?
Vì chuyện ngày hôm qua, thật ra Tô Thanh Ý cũng không muốn trêu
chọc anh đến vậy, không ngờ anh lại dám dời tầm mắt đi trước, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tô Thanh Ý nhìn những khớp ngón tay anh đang chống trên má.
Lặng lẽ thu hồi tầm mắt, đi theo nhân viên phục vụ đến vị trí đã đặt trước.
Đợi Tô Thanh Ý đi rồi, Lục Cảnh Trần mới lại lần nữa nhìn về phía bóng dáng cô.
Chiếc sườn xám trên người cô phác họa vòng eo thon thả, những ngón tay trắng ngần đang vén mớ tóc xoăn khoác sau lưng, tùy ý dùng một chiếc trâm gỗ cài lại sau gáy. Chiếc cổ trắng ngần và đường nét khuôn mặt thanh tú, giữa những cái cúi đầu cụp mắt tràn ngập vẻ thanh lãnh nhàn nhạt.
Nơi cô đi qua, không một ai là không ngoái nhìn rồi đánh giá. Mà cô dường như không hay biết, đi đến vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, nghiêng mặt về phía anh, khóe môi hơi cong, từ trong ra ngoài toát lên một vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Biên Khiếu thấy anh có chút thất thần, không khỏi nhìn theo hướng mắt anh, lại bị cây cột chịu lực che khuất tầm nhìn, đành phải quay đầu lại hỏi: “Anh, anh nhìn gì đấy?”
Lục Cảnh Trần vừa nhìn thấy anh ta, đôi mắt đang thất thần kia liền đột nhiên lạnh xuống.
“Nhanh ăn đi, ăn xong thì cút về Hỗ Đô đi.”
“Anh, em đã nói rồi, em không làm bụng người ta to, em cũng đã nói với cô gái kia rồi, nếu đứa bé là của em, cô ấy sinh ra em sẽ nuôi, nhưng cô ấy sống chết không đồng ý, thì em chắc chắn cũng không thể nhận.”
Lục Cảnh Trần hơi nghiêng đầu. Không nói gì.
“Với lại biện pháp bảo vệ của em rất tốt, em không phải loại người sẽ tùy tiện làm con gái nhà người ta mang thai đâu.”
Lục Cảnh Trần không có hứng thú thảo luận chuyện riêng tư của cậu ta. Nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thanh Ý cách đó không xa.
Cô không biết đang nghĩ gì, cúi đầu nhìn thực đơn trên điện thoại, từ đầu đến cuối không hề nhìn về hướng này một lần nào.
Giọng nói phiền phức của Biên Khiếu vẫn tiếp tục: “Anh, mọi người đều là đàn ông, anh hẳn là hiểu em chứ?”
“Tôi nên hiểu cậu cái gì?” Lục Cảnh Trần quay đầu lại hỏi.
“Anh chưa từng yêu đương sao?” Biên Khiếu nghĩ nghĩ, với mức độ bận rộn công việc của anh khi đó, chắc là không có thời gian yêu đương, nên sửa lời: “Chẳng lẽ anh đến một bạn tình cố định cũng không có sao? Đàn ông có nhu cầu về phương diện này là chuyện rất bình thường.”
“Không có.” Lục Cảnh Trần phủ nhận.
Vậy mà Biên Khiếu lại hiểu sai ý, “Ồ” một tiếng rồi nói: “Không có người cố định chứ gì?”
“Là không có bạn đời.” Biên Khiếu sững người.
Theo bản năng phủ nhận: “Sao có thể?”
“Con người chứ đâu phải động vật, tại sao phải để ***** sai khiến?” “Vậy anh… chẳng lẽ không có lúc nào có nhu cầu sao?”
Lục Cảnh Trần thấy anh ta không hiểu nổi, cũng lười nói với anh ta, uống một ngụm trà rồi kết thúc chủ đề này.
Biên Khiếu cũng không biết mình đắc tội anh chỗ nào, thay đổi một chủ đề khác, ghé sát lại gần anh: “Anh, anh thật sự không ăn à? Đây là lẩu bong bóng cá đó, bị cảm cũng ăn được.”
Lục Cảnh Trần lười phản ứng với anh ta.
Dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta, ăn xong thì nhanh chóng biến đi. Lúc này anh ta mới hậm hực ngậm miệng lại.
Lục Cảnh Trần bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, trong lúc vô tình liếc thấy ngoài cửa lại có một bóng dáng quen thuộc đi tới. Chu Tự đang nhìn điện thoại, ung dung đi vào trong.
Anh liếc nhìn Tô Thanh Ý bên cửa sổ.
Ý vị sâu xa nhìn chăm chú Chu Tự, vậy mà Chu Tự cũng không để ý đến cô, vừa gọi điện thoại vừa đi thẳng về phía phòng bao đối diện.
Thấy hai người không đi cùng nhau. Anh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Tô Thanh Ý gọi món xong, đặt điện thoại xuống. Lúc ngẩng đầu lên, vô tình lướt qua hướng của Lục Cảnh Trần, không đợi anh phát hiện, cô như không có chuyện gì dời tầm mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như đây là lần *****ên Vương Trân Phượng đến quán lẩu đắt tiền như vậy.
Có chút lóng ngóng chân tay, lúc thêm gia vị, va vào lưng ghế bên cạnh, dầu mè trong chén toàn bộ đổ vào chiếc ghế trống bên cạnh. Tô Thanh Ý quay đầu lại an ủi cô ta: “Không sao đâu, bảo phục vụ lấy chai mới là
được rồi.”
Nói xong rút giấy ăn đưa cho cô ta.
Vương Trân Phượng có chút bối rối gật đầu: “Em đi rửa tay trước đã.”
Sau khi cô ta đi, Tô Thanh Ý rút khăn giấy ra, chuẩn bị lau dầu trên ghế, đúng lúc này điện thoại của cô lại vang lên.
Là một số lạ từ Kinh Thành.
Động tác đứng dậy của cô khựng lại, bắt máy: “A lô?”
“Tô Thanh Ý, ở đâu đấy?” Đầu dây bên kia là một giọng Bắc Kinh chính gốc. Tô Thanh Ý chỉ cần nghe mấy từ đầu đã biết là ai, thái tử gia vòng
tròn Kinh Thành, Bùi Lĩnh.
Tô Thanh Ý không biết anh ta lại lên cơn thần kinh gì nữa. Ung dung đáp lại bằng tên một quán lẩu.
“Chờ đấy.” Nói xong, Bùi Lĩnh cúp máy, trong giọng nói ẩn hiện một tia hưng phấn.
Tô Thanh Ý đến biểu cảm cũng không thay đổi một chút nào, đặt điện thoại xuống.
Vừa lúc có người lại gần hỏi xin phương thức liên lạc của cô, cô lịch sự từ chối xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Lĩnh dẫn một đám thanh niên choai choai hùng hổ đi tới.