Xuân Sơn Nơi Tận Cùng

Chương 33: Hôn thế nào đây (Cảnh báo cấp độ hai) “Tô Thanh Ý là nhất…”



Tô Thanh Ý không đoán ra được thâm ý trong lời nói của anh.

 

Cô không tùy tiện trả lời, mà cắn đũa nói: “Có phải em lại gây thêm phiền phức cho anh rồi không?”

 

“Không có.”

 

Lúc này Tô Thanh Ý mới cười tươi rạng rỡ: “Vui lắm.”

 

Đáy mắt anh hiện lên một tia dịu dàng khó phát hiện, “Vậy thì tốt rồi.” Nói xong chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Tô Thanh Ý gọi anh lại: “Anh?” “Ừm?” Anh ôn tồn quay đầu lại.

“Anh…” Tô Thanh Ý do dự mấp máy môi, cô muốn hỏi anh, nếu anh quen biết những người lợi hại như vậy, tại sao còn bằng lòng sống cuộc

 

đời của một người bình thường? Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt anh, cô lại thay đổi ý định, cong mắt cười nói: “Lát nữa em đi tìm anh được không?”

 

Lục Cảnh Trần nhìn gương mặt trông hiền lành vô hại của cô, cảm thấy chắc hẳn cô có chuyện muốn hỏi anh, bèn gật đầu.

 

“Được.”

 

Lúc này Tô Thanh Ý mới vẫy tay với anh. Vương Trân Phượng ngơ ngẩn nhìn Tô Thanh Ý.

Cô ta chưa bao giờ thấy Tô Thanh Ý có dáng vẻ quyến rũ đến thế, đôi mắt ấy nào phải mắt thường, mà là một hồ thu chứa đầy nước biếc long lanh, đôi môi ấy nào phải môi thường, mà là cánh hoa xuân đang độ hé nở. Cô ta cảm thấy nếu Tô Thanh Ý nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu đó, sớm đã khiến tim cô ta ngọt lịm rồi, nhưng Lục Cảnh Trần chỉ nhàn nhạt liếc Tô Thanh Ý một cái rồi rời đi, một bộ dạng hoàn toàn không hề rung động.

 

Tô Thanh Ý cũng tỏ ra như đã quen với điều đó. Chẳng hề nao núng chút nào.

Vương Trân Phượng xem không hiểu.

 

Tô Thanh Ý lại vô cùng thản nhiên, ung dung gắp một miếng thịt bò vừa mới nhúng chín vào bát của Vương Trân Phượng.

 

“Chị,” Vương Trân Phượng bất an hỏi: “Vừa rồi đó là những người nào vậy?”

 

Tuy rất nhiều lời họ nói cô ta đều nghe không hiểu, nhưng cũng có thể cảm giác được những người này đều không đơn giản.

 

Vậy mà Tô Thanh Ý lại chẳng hề để tâm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Một lũ tiểu nhân nịnh bợ thôi, không cần để ý.”

 

Vương Trân Phượng nửa hiểu nửa không gật đầu: “Vậy họ còn đến nữa không?”

 

Tô Thanh Ý lắc đầu.

 

Trong lòng Vương Trân Phượng yên tâm hơn một chút.

 

Lúc này mới gắp miếng ba chỉ bò trong bát lên nuốt xuống, truy hỏi: “Vậy anh Giang rốt cuộc đã gọi điện thoại cho ai? Thái độ của bọn họ sao lại… thay đổi nhanh như vậy?”

 

Trong lòng cô ta, Chu Tự được xem là người có quyền thế nhất mà cô ta từng gặp, mà Chu Tự ở trước mặt bọn họ cũng chỉ có nước câm nín, cô ta không tưởng tượng ra được còn có loại người nào có thể khiến những kẻ như bọn họ cũng phải im hơi lặng tiếng.

 

Tô Thanh Ý như có điều suy nghĩ trả lời: “Là người có quyền thế hơn bọn họ.”

 

“Oa,” Vương Trân Phượng từ đáy lòng phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán, “Không nhìn ra anh Giang lại lợi hại như vậy, vậy tại sao anh ấy lại từ Kinh Thành trở về đây?”

 

Tô Thanh Ý nghĩ nghĩ, “Mỗi người một chí hướng.”

 

Vương Trân Phượng nửa hiểu nửa không nghiêng đầu, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

 

Hai người đang yên tĩnh ăn cơm, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Tô Thanh Ý ngẩng đầu, chỉ thấy ông nội và cô Tô

Ngọc mỗi người cầm một cây búa, phía sau là một đám đông dân làng mặt đầy căm phẫn.

 

Tô Thanh Ý hoảng cả hồn, vội vàng đứng dậy đi ra cửa.

 

Chỉ nghe ông nội trừng mắt hô lớn: “Đứa nào dám bắt nạt cháu gái tao?” Tô Thanh Ý vội vàng tiến lên ngăn ông lại.

Cô giải thích ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện cho những người đi cùng, đám đông phía sau họ lúc này mới giải tán. Tô Ngọc trách cứ Vương Trân Phượng: “Người ta đi rồi sao con không nói một tiếng?”

 

Vương Trân Phượng ủy khuất kéo kéo vạt áo cô nói: “Con quên mất ạ.” Tô Ngọc cũng không nỡ trách cô ta nữa, chỉ khẽ cốc nhẹ lên đầu cô ta. Tô Thanh Ý ngược lại có chút cảm động.

Hốc mắt hơi hơi ươn ướt, nhìn tấm lưng ông nội vì thả lỏng mà đột nhiên còng xuống, cô nhẹ nhàng ôm lấy ông, tựa mặt vào vai ông.

 

“Xin lỗi, đã để mọi người lo lắng.”

 

“Nói gì vậy chứ.” Tô Ngọc không hài lòng với sự khách sáo của cô, giả vờ giận dỗi.

 

Ông nội càng vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Con không sao là tốt rồi, con với con bé Phượng cứ chơi vui vẻ, bọn ta về trước đây.”

 

Tô Thanh Ý lúc này mới chú ý tới chiếc tạp dề thủ công trên người ông vẫn chưa cởi ra, cô lặng lẽ lau nhẹ khóe mắt, buông ông ra rồi đứng thẳng dậy.

 

“Hai người không ăn chút gì rồi hẵng đi ạ?” “Ăn rồi.” Ông nội và Tô Ngọc đồng thanh nói.

Tô Thanh Ý cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là lúc họ sắp đi, cô lặng lẽ kéo Tô Ngọc sang một bên: “Cô Út, lát nữa con gửi cô một bao lì xì, cô mua chút quà cảm ơn gửi cho bà con lối xóm hôm nay đã đến giúp đỡ

nhé…”

 

“Được rồi, con đừng bận tâm, để cô xử lý là được,” Tô Ngọc ngắt lời cô: “Lì xì cũng không cần gửi đâu, cô Út của con bây giờ có tiền rồi, không thiếu chút ba cọc ba đồng này của con đâu.”

 

Tô Thanh Ý bất đắc dĩ cười. Rồi cũng đồng ý.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô Thanh Ý cũng không còn tâm trạng ăn uống, ăn qua loa vài miếng rồi cùng Vương Trân Phượng mỗi người một ngả.

 

Vương Trân Phượng cho rằng cô muốn đến cửa tiệm, cũng không hỏi nhiều, vốn định tiễn cô một đoạn, nhưng lúc ra tới nơi thì cô đã đi mất rồi, đành phải xách theo đôi giày cao gót Tô Thanh Ý thay ra, một mình lái xe trở về.

 

Tô Thanh Ý không muốn để người khác biết chuyện cô đi tìm Lục Cảnh Trần, nên suốt quãng đường không đi qua đường lớn.

 

Đặc biệt là nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cô đến cả con hẻm sâu hun hút kia cũng không muốn đi nữa. Không ngờ, vừa đi đến gần đầu hẻm, đã thấy bóng dáng Lục Cảnh Trần đang đứng ở đầu hẻm chờ cô.

 

Dường như anh vừa mới tắm xong.

 

Chiếc áo hoodie trên người đã được thay ra, áo len sọc đen trắng che đi thân hình mảnh khảnh mà cao thẳng của anh, trông vừa lười biếng lại tùy hứng, dưới ánh đèn đường mờ ảo, toát ra một vẻ dịu dàng khó tả.

 

Tô Thanh Ý bất giác sững người tại chỗ.

 

Anh cũng nhìn thấy cô, thấy cô đứng yên tại chỗ không động đậy, tưởng cô gặp phải chuyện gì, lập tức tiến lên hỏi: “Sao vậy?”

 

“Sao anh lại ở đây?” Tô Thanh Ý ngơ ngác nhìn anh.

 

“Trong ngõ tối lắm, sợ cô” Anh ngập ngừng một chút: “Khó tìm, nên tôi ra đầu hẻm đợi cô.”

 

“Vậy anh biết khi nào em sẽ đến sao?”

 

“Rồi cũng sẽ đến thôi.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

 

Tô Thanh Ý không nói nên lời cảm giác gì, chỉ cảm thấy hốc mắt bỗng dưng hơi nóng lên.

 

Không đợi anh phản ứng lại, cô đột nhiên ôm lấy cổ anh, lao vào lòng anh.

 

Anh khựng lại.

 

Nhưng vẫn theo bản năng cúi người xuống, “Sao vậy?” Không sao cả.

Cô chỉ cảm thấy, người đàn ông này, cô nhất định phải có được.

 

Cô muốn cuộc sống như thế này, trở thành mỗi một ngày bình thường sau này của cô.

 

Cô cũng không hề để tâm chuyện hôm qua anh không mấy động lòng, một lần không được thì lại thử lần nữa, rồi sẽ có lúc anh rung động thôi, tương lai còn dài, cô đợi được.

 

Nghĩ đến đây, cả người cô tức khắc lại một lần nữa tràn đầy mãn nguyện.

 

Buông cánh tay đang ôm anh ra, cô nói: “Vậy đi thôi.” Lục Cảnh Trần vẫn duy trì tư thế bị cô ôm lúc nãy.

Đối với cảm xúc chợt đến chợt đi của cô có chút không hiểu ra sao, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi theo cô về phía trước.

 

Vào trong ngõ, Tô Thanh Ý không còn tùy tiện nắm tay anh như ngày hôm qua nữa.

 

Luôn giữ một khoảng cách không xa không gần với anh: “Anh đỡ cảm chưa?”

 

“Ừm, cũng gần khỏi rồi, chỉ thỉnh thoảng vẫn còn ho một lát.” “Vậy mà anh còn đi ăn lẩu?” Tô Thanh Ý kinh ngạc quay đầu lại.

“Không ăn, đi cùng Biên Khiếu thôi.” Anh đi theo sau cô, ung dung trả lời.

 

“Ồ,” cô *****ên là nhàn nhạt lên tiếng, rồi lại vẻ mặt hồ nghi đánh giá anh: “Vậy anh trốn em làm gì?”

 

“Không trốn.” Anh nhàn nhạt dời tầm mắt đi.

 

“Nếu anh không trốn, anh nên hỏi em anh có trốn em sao, chứ không phải vừa mở miệng đã nói không có.” Cô thu hồi tầm mắt, hai tay ra vẻ già dặn chắp sau lưng, tựa như đang nói, chàng trai trẻ, nói dối tôi à, cậu còn non lắm.

 

Anh cũng không phủ nhận nữa.

 

Nhìn chằm chằm bóng dáng gần trong gang tấc của cô, anh hơi cúi người xuống: “Cô nói xem tôi đang trốn cái gì?”

 

Tô Thanh Ý cảm giác hơi thở của anh như gần cô hơn một chút. Không khỏi nghiêng đầu nhìn anh.

Mà anh đang cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô.

 

Tô Thanh Ý quay đầu lại, ánh mắt vừa đúng lúc chạm phải bờ môi anh, *****ên là nhìn anh một cái, sau đó bất giác nhìn chằm chằm môi anh nói: “Không phải anh không để ý sao?”

 

Sao có thể không để ý?

 

Nhưng anh cũng không có ý định giải thích với cô. Anh cảm nhận được thâm ý trong ánh mắt cô.

Từ từ đứng thẳng dậy, không trả lời.

 

Tô Thanh Ý phát hiện đây chính là vị trí ngày hôm qua cô đã đẩy ngã anh.

 

Tức khắc thức thời thu hồi tầm mắt, không để mình vấp ngã lần thứ hai ở cùng một chỗ.

 

Đến sân nhà họ Giang.

 

Bước vào là một cây hoa quế còn chưa nở hoa, dưới gốc cây có ghế dài và bàn đá, trên bàn còn đặt một ấm trà.

 

Tô Thanh Ý bất giác đánh giá xung quanh. “Biên Khiếu đâu?”

“Về rồi.” Lục Cảnh Trần trả lời.

 

“Nhanh vậy sao?” Tô Thanh Ý có chút ngạc nhiên.

 

Lục Cảnh Trần gật đầu, đồng thời ra dấu im lặng với cô, “Bà nội ngủ rồi, vào nhà nói chuyện đi.”

 

Tô Thanh Ý sững người, nhất thời phản ứng lại, anh đang nói đến bà nội của Giang Cảnh Dã cho nên không nói nhiều, đi theo anh vào trong nhà.

 

Ngôi nhà có kiến trúc tứ hợp viện kiểu Huy thường thấy.

 

Phòng ngủ của Lục Cảnh Trần ở bên trái sân, bên trong căn phòng chủ yếu là kết cấu khung gỗ với kỹ thuật mộng và lỗ mộng, được tạo thành từ các cột đứng, xà ngang, thuận rui và các cấu kiện chính khác, các điểm giao nhau giữa các cấu kiện được kết nối bằng mộng và lỗ mộng, tạo thành một bộ khung vững chắc mà linh hoạt.

 

Tô Thanh Ý vừa vào không nhịn được mà ngắm nhìn xung quanh.

 

Lục Cảnh Trần không ngăn cản cô, lập tức đi đến chiếc ghế sô pha ở góc phòng ngồi xuống, bệ ghế bập bênh uốn lượn khẽ đung đưa theo động

tác của anh.

 

Tô Thanh Ý nghe tiếng động quay đầu lại.

 

Chỉ thấy anh đi chân trần dẫm lên tấm thảm lông màu trắng dưới chân, cả người lọt thỏm trong chiếc ghế dựa rộng và sâu, lặng lẽ nhìn cô.

 

Tô Thanh Ý có chút gượng gạo quay đầu đi: “Nhà của các anh xây đẹp thật đấy.”

 

“Ừm.” Anh ôn tồn trả lời. Tô Thanh Ý: “…”

Không biết tại sao, Lục Cảnh Trần càng không đề phòng cô, cô lại càng cảm thấy bối rối.

 

Cô lặng lẽ đi tới vị trí cách xa anh nhất rồi ngồi xuống. Lục Cảnh Trần khó hiểu nghiêng đầu.

“Sao vậy?”

 

Tô Thanh Ý cảm thấy người này đôi khi đúng là không có trí nhớ dài hạn.

 

Rõ ràng hôm qua mới suýt chút nữa “dâng dê miệng cọp”, hôm nay còn dám mời cô vào nhà, mà Tô Thanh Ý cũng không muốn phụ lòng tin của anh, chọn một vị trí an toàn nhất đối với anh.

 

“Đừng hỏi, tốt cho anh đấy.” Tô Thanh Ý ngồi trên tấm ván gỗ kéo dài ra từ đệm ngồi, nghiêm túc trả lời.

 

Vẻ bối rối trên mặt anh càng sâu hơn. Nhưng cũng không hỏi nhiều.

“Chuyện hôm nay cảm ơn anh.” Tô Thanh Ý chủ động mở lời.

 

“Không cần khách sáo,” anh đoán được chắc cô muốn hỏi gì đó, chủ động nói: “Có gì muốn hỏi không?”

 

“Không có.”

 

Anh khựng lại, “Thật sự không có?”

 

“Em nên có gì muốn hỏi sao?” Tô Thanh Ý khó hiểu đảo tròng mắt.

 

“Ví dụ như làm sao tôi quen biết nhiều người như vậy? Ví dụ như tại sao tôi lại rời khỏi Kinh Thành? Ví dụ như rốt cuộc tôi là ai?”

 

Tô Thanh Ý lần lượt trả lời: “Trước đây em từng tò mò, anh rõ ràng ở Kinh Thành có mối quan hệ sâu rộng như vậy, tại sao còn cam nguyện ở đây làm một người bình thường, nhưng khi anh nhìn về phía em trong khoảnh khắc đó, em không còn tò mò nữa, bởi vì không phải ai cũng nhất thiết phải theo đuổi công danh lợi lộc.”

 

Lục Cảnh Trần nhìn chằm chằm cô không nói gì.

 

Tô Thanh Ý không đoán ra được cảm xúc của anh, chỉ có thể căng da đầu nói tiếp: “Hoặc là, anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được cuộc sống nhìn như bình lặng đơn giản hiện tại, cho nên, quá khứ của anh như thế nào, đối với em mà nói, không quan trọng, em… con người anh hiện tại, cũng không có gì khiến em không thích cả.”

 

“Còn về việc rốt cuộc anh là ai… Không phải anh đã nói rồi sao? Anh không phải Giang Cảnh Dã thì đối với em cũng chẳng có chút lợi ích nào, cho nên, em không hỏi.”

 

Qua một hồi lâu, Lục Cảnh Trần mới từ câu nói ‘con người anh hiện tại, cũng không có gì khiến em không thích cả’ mà hoàn hồn lại, “Cho nên, ý của cô là cho dù tôi không lợi hại như vậy, chỉ là một người bình thường không có gì nổi bật cũng không sao, cô… sẽ vẫn thích, đúng không?”

 

Lúc Tô Thanh Ý tự mình nói ra cũng không cảm thấy có gì, nhưng từ miệng anh nói ra lại thấy là lạ.

 

Cô nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đại khái là ý đó.”

 

Không biết có phải do ánh sáng hay không, cô cảm thấy ánh mắt anh lúc này còn trầm hơn bất kỳ lúc nào trước đây, nhưng giọng điệu nói chuyện của anh vẫn trước sau như một thanh lãnh xa cách: “Chắc Phương Trục

 

đã từng nói với cô, tiệm đồ cổ kia không kiếm ra tiền, tôi…. giúp đỡ người khác cũng không kiếm ra tiền, tôi cũng không có tham vọng gì lớn lao, xem như là một người hoàn toàn trái ngược với định nghĩa thành công thế tục đi.”

 

Tô Thanh Ý không biết tại sao anh đột nhiên lại nói với cô những chuyện này.

 

Nhất thời không phản ứng lại kịp.

 

Chỉ nghe anh nhàn nhạt nói: “Dù như vậy, vẫn muốn thích sao?” *****ên Tô Thanh Ý sững sờ, rồi sau đó nhanh chóng hoàn hồn. Cô nói cô thích khi nào?

Tuy rằng cô đúng là có ý đó, nhưng nếu thừa nhận, thì có khác gì tỏ tình với anh đâu?

 

Tô Thanh Ý tất nhiên là không chịu bị anh dắt mũi đi, đanh thép sửa lại: “Em không nói thích, em chỉ nói là, sẽ không không thích.”

 

Anh mấp máy môi.

 

Mà cô không đợi anh mở miệng, đã tìm được từ ngữ chuẩn xác để khái quát: “Không ghét.”

 

Lục Cảnh Trần mơ hồ cảm thấy từ này có chút quen tai, như có điều suy nghĩ cụp mắt xuống, không nói gì.

 

Tô Thanh Ý chỉ cảm thấy trong phòng bỗng nhiên nóng lên, dùng tay quạt quạt nói: “Có điều hòa không? Bật một chút đi.”

 

“Nóng à?” Lục Cảnh Trần rất ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Tô Thanh Ý liếc qua chiếc áo len trên người anh, không phủ nhận. Anh đứng dậy đi về phía cô, chân trần quỳ một gối xuống bên cạnh cô,

mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, bật chiếc điều hòa treo phía sau cô.

 

Tô Thanh Ý bất giác nhìn những ngón chân anh đang đặt trên thảm. Người đàn ông này sao ngay cả chân cũng…

Cô cảm thấy nếu còn nghĩ tiếp, chính cô sắp thành kẻ biến thái mất rồi. Vội vàng lắc đầu.

Lặng lẽ nhích mông, kéo giãn khoảng cách với anh.

 

Anh điều chỉnh xong nhiệt độ, đặt chiếc điều khiển điều hòa trong tay xuống rồi nhìn cô.

 

Thấy mặt cô hơi ửng đỏ, không khỏi đưa tay lên trán cô: “Bị tôi lây bệnh rồi à?”

 

Đầu Tô Thanh Ý bất giác dựa vào tấm nệm phía sau. Lặng lẽ nhìn anh.

Lúc này Lục Cảnh Trần mới ý thức được có điều gì đó không ổn.

 

Anh liếc thấy phần váy sườn xám bị xẻ ở đầu gối cô, cùng với động tác ngửa người ra sau của cô, tà váy tuột xuống từ sau đầu gối, để lộ một đoạn cẳng chân thon thả trắng nõn.

 

Anh cố nén sự thôi thúc muốn kéo váy lên che cho cô.

 

Lặng lẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào khuôn mặt cô, nhưng chiếc cổ cô ngửa ra trên khăn trải giường vẫn khiến người ta khó lòng bỏ qua, đặc biệt là vùng da thịt trắng nõn dưới chiếc cổ áo hình giọt nước.

 

Anh bỗng nhiên phát hiện chỗ nào cũng không nên nhìn.

 

Chỉ có thể cụp mắt nhìn xuống tấm khăn trải giường phía sau cô. Mà Tô Thanh Ý đang không chớp mắt nhìn chằm chằm môi anh.

Cô đến nay vẫn còn nhớ rõ sự rung động khi lời nói của anh lướt qua cánh môi cô.

 

Cô bất giác ***** môi.

 

Anh không biết cảm nhận được điều gì, quay đầu ho khẽ một tiếng. Tô Thanh Ý như tỉnh mộng ngồi thẳng dậy, chủ động dịch sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với anh nói: “Không có.”

 

“Vậy thì tốt rồi.” Ánh mắt anh lẩn tránh thu tay về.

 

Tô Thanh Ý chỉ cảm thấy hình như càng nóng hơn một chút.

 

Liếc nhìn tấm rèm cửa đã được kéo kín, cô nói: “Hình như cũng không còn sớm nữa, em về trước đây.”

 

“Chờ một chút, tôi còn có việc muốn hỏi cô.” Anh lúc này cũng cảm thấy hơi nóng, kéo kéo cổ áo len rồi đứng dậy.

Tô Thanh Ý lúc này mới ổn định lại thân hình, nói: “Sao vậy anh?” “Lần trước cô nói nhà người khác, chính là nhà họ Bùi sao?” Anh bất

giác ngồi xuống mép giường, thấy cô vẫn còn ngồi dưới chân mình, anh co một chân lên, dịch sang vị trí bên cạnh nói: “Ngồi lên đây đi, tôi không quen nói chuyện với người khác như vậy.”

 

Tô Thanh Ý: “…”

 

Nếu là trước kia, Tô Thanh Ý nhất định sẽ hỏi anh “Anh chắc chứ?”, nhưng Tô Thanh Ý bây giờ cũng ngoan ngoãn hơn, lặng lẽ bò từ dưới đất dậy, ngồi xuống chiếc giường ngủ cách anh khoảng hai cánh tay.

 

Lục Cảnh Trần không hiểu, nhưng cũng không ép buộc. Lặng lẽ chờ cô trả lời.

Lần *****ên Tô Thanh Ý biết đàn ông ở trên giường còn có thể nghiêm túc đến vậy.

 

Đôi mắt kia không có một tia *****, tràn đầy sự quan tâm trắc ẩn.

 

Một lần nữa Tô Thanh Ý bắt đầu hoài nghi, có phải chính mình không bình thường, mới có thể có nhiều tà niệm với anh như vậy.

 

Cô im lặng nhìn chằm chằm chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay anh.

 

Một lúc lâu sau mới nói: “Cái đó, có tiện tháo chuỗi hạt trên tay anh cho em mân mê một chút được không?”

 

Lục Cảnh Trần: “?”

 

Tuy khó hiểu, nhưng vẫn tháo chuỗi hạt từ cổ tay xuống, đưa cho cô. Tô Thanh Ý cảm thấy cô thật sự hết thuốc chữa rồi.

Chỉ nhìn động tác các đốt ngón tay anh lướt qua chuỗi trầm hương, cô cũng cảm thấy gợi cảm vô biên.

 

Nhận lấy chuỗi trầm hương anh đưa.

 

Cô nhắm mắt lại nói cảm ơn, rồi bắt đầu mặc niệm A Di Đà Phật. Lục Cảnh Trần lặng lẽ đánh giá cô.

Một lúc lâu sau mới mở miệng: “Cô làm gì vậy?”

 

Tô Thanh Ý vê vê chuỗi trầm hương trong tay nói: “Không có gì, anh không cần để ý em, anh cứ hỏi tiếp đi.”

 

“Cô vẫn chưa trả lời tôi.” Lục Cảnh Trần nhắc nhở cô.

 

“À đúng rồi,” cô trả lời xong, lại phát hiện cô diễn đạt không đủ rõ ràng, “Ý em là, những gì anh vừa nói đều đúng.”

 

Lục Cảnh Trần không trả lời ngay, mà suy nghĩ một lát rồi mới tiếp tục: “Bọn họ đối xử với cô thật sự không tốt à?”

 

“Vâng.”

 

Lục Cảnh Trần như có điều suy nghĩ cụp mắt xuống. Ngay sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.” Tô Thanh Ý đột nhiên mở to mắt: “Hết rồi ạ?”

Anh dường như có chút bất ngờ trước câu trả lời của cô, nhàn nhạt liếc cô: “Ừm?”

 

“Em tưởng anh còn muốn hỏi không tốt đến mức nào.”

 

“Không cần, có thể đoán được,” anh không có bất kỳ ý định nào làm khó cô, cúi người nhìn chuỗi trầm hương trong tay cô: “Còn cần nữa

không?”

 

Tô Thanh Ý lúc này mới biết anh hiểu lầm ý cô.

 

Tưởng cô cảm thấy khoảng thời gian đó quá đau khổ, mới cần đến chuỗi trầm hương của anh.

 

Cô nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Anh vươn tay nhặt lấy chuỗi Phật châu trong tay cô.

 

Cô lại đúng lúc này giữ lấy bàn tay đang cầm chuỗi trầm hương của anh. Anh khó hiểu nhìn cô.

Cô có chút căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng ánh mắt nhìn anh lại vô cùng kiên định, ngón tay thon thả nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo len của anh: “Anh.”

 

Trong lòng anh dấy lên một dự cảm không lành. Không trả lời.

Cô lại không để ý, thấy anh không trốn, bàn tay kéo anh lại càng thêm táo bạo, lập tức luồn vào bên trong áo len của anh, mà bên trong anh còn mặc một chiếc áo thun, đang theo động tác cúi người của anh mà rủ xuống.

 

Tay Tô Thanh Ý lập tức dừng lại ở eo anh.

 

Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay cô, bất giác run lên một chút.

 

“Tô…”

 

Anh đang muốn ngăn cô lại.

 

Cô cũng đã lần theo ngực anh, từ vị trí nắm lấy ngực áo thun của anh, dùng sức kéo về phía trước, đồng thời ngẩng đầu, đón lấy anh.

 

Lục Cảnh Trần bị dọa không nhẹ.

 

Một tay khó khăn lắm mới chống được ở một bên đùi cô.

 

Trong ánh mắt kinh hoảng thất thố, thoáng qua một tia chật vật hiếm thấy.

 

Tô Thanh Ý cũng không ngờ phản ứng của anh sẽ lớn như vậy, trong lòng dấy lên một tia áy náy, dũng khí khó khăn lắm mới gom góp được

 

trước đó, có chút xìu xuống, giọng nói nhẹ như muỗi kêu: “Lần trước anh nói nếu em muốn hôn thì cứ hôn, lời đó còn tính không?”

 

Anh nhìn chằm chằm cô, không nói gì.

 

Tô Thanh Ý bị anh nhìn chằm chằm đến trong lòng chột dạ, đang muốn buông ngón tay đang níu anh ra, nói không tính thì thôi, chỉ thấy anh chậm rãi ngồi thẳng dậy nói: “Cô kéo tôi như vậy, nếu thật sự đụng phải, cô sẽ bị thương đó.”

 

Tô Thanh Ý không ngờ điều anh canh cánh lại là chuyện này.

 

Tức khắc gương mặt nóng bừng, lập tức buông tay đang níu cổ áo anh ra, đứng dậy nói: “Em không hôn nữa.”

 

Anh lại cách lớp áo nắm lấy bàn tay cô vừa níu cổ áo mình.

 

Từ từ phủ phục người xuống, tiến sát lại gần cô, ép cô không thể không nâng một chân lên chống đỡ, lùi về phía sau.

 

Tô Thanh Ý căng thẳng bất an nhìn anh.

 

Chỉ thấy anh mắt nhìn thẳng kéo tà sườn xám bị vén lên trên đùi cô xuống, ngay sau đó nắm lấy bàn chân đi tất lụa của cô, đặt chiếc chân cô vừa co lại xuống, thần sắc tự nhiên hỏi: “Muốn hôn thế nào?”