Tô Thanh Ý: “…”
Cô không ngờ rằng trong đời mình lại có thể nghe được những lời như vậy từ một người như anh.
Nhưng anh lại cố tình sở hữu một gương mặt vô dục vô cầu.
Khiến người ta không phân biệt được anh đang chế nhạo cô, hay là đang nghiêm túc.
Tô Thanh Ý hiếm khi không đáp lại lời anh. Tiếp tục đi vào trong phòng.
Dường như anh chưa từng ở trong một căn phòng như thế này, không khỏi nhìn ngó khắp nơi.
Lúc vào phòng khách, anh lập tức cầm lấy mấy gói đồ lòe loẹt trên tủ TV lên xem qua, thấy rõ là thứ gì rồi, lại ung dung đặt về chỗ cũ.
Mà khí chất đạm bạc, ít ***** của anh cùng với những gói đồ có phần dung tục trên bàn tạo nên một sự đối lập rõ rệt.
Đến cả Tô Thanh Ý cũng cảm thấy tự xấu hổ thay. Cô không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu hai.
Lầu hai ngoài phòng tắm, trong phòng còn có bồn tắm và màn chiếu tự động có thể thu vào. Phía sau màn chiếu là cửa sổ sát đất nhìn ra sân vườn. Trong phòng cũng bày không ít cây xanh, cùng với đồ nội thất bằng gỗ đặc xung quanh tạo nên một vẻ tao nhã hài hòa.
Nhưng sự bối rối trong lòng cô không hề thay đổi chút nào bởi hoàn cảnh xung quanh.
Ngược lại càng thêm xấu hổ.
Lúc này, anh thong thả từ dưới lầu đi lên. Có lẽ nhận ra sự bối rối của cô, cả người anh có vẻ tự nhiên hơn nhiều, bất kể là tấm biển đặt trên bàn
hay chiếc hộp trên tủ đầu giường, đều có thể cầm lên xem một chút. Như thể không biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.
Từ tận đáy lòng Tô Thanh Ý cảm thấy mối quan hệ giữa người này và người khác chính là, bạn lùi thì anh ta tiến, bạn tiến thì anh ta lùi.
Cô không chịu nổi dáng vẻ thản nhiên tự tại đó của anh, ngồi xuống mép giường, làm ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, anh không đi tắm à?”
Anh ung dung ngồi xuống trước bàn trà bên cạnh.
Vừa nhìn hộp đựng bộ trà cụ dưới bàn, vừa không ngẩng đầu lên nói: “Vội vậy sao?”
“Đúng” Tô Thanh Ý bị anh chế nhạo cũng không tức giận, chủ động đứng dậy đi tới cởi cúc áo sơ mi của anh, “Em rất vội.”
Anh tự nhiên ngả người ra sau, bàn tay dày rộng ôm lấy eo cô, đồng thời tay kia nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên cổ áo mình của cô.
Tô Thanh Ý nhìn anh với vẻ mặt không chắc chắn.
Anh lại dựa vào ánh đèn sàn mờ ảo bên cạnh, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Lần này là nghiêm túc?”
“Nếu không thì sao?” Tô Thanh Ý hỏi ngược lại.
Anh nghe vậy cũng không nói gì thêm, nới lỏng bàn tay đang nắm đầu ngón tay cô, vẻ mặt thờ ơ dựa vào lưng ghế bằng gỗ hồ đào nhìn cô.
Cổ áo sơ mi của anh theo đầu ngón tay cô mà từ từ được cởi ra, hình xăm trúc xanh trên ngực càng làm nổi bật vẻ thanh lãnh đạm hài hòa với gương mặt anh. Tô Thanh Ý cố nén chút cảm giác tội lỗi vì đã khinh nhờn anh trong lòng, một gối quỳ trên chiếc ghế dưới thân anh, cởi những chiếc cúc áo màu bạc trước ngực anh.
Đến đây, cúc áo trước ngực anh đã hoàn toàn được cởi ra, để lộ lồng
ngực rắn chắc mạnh mẽ và những đường cong cơ bụng nửa kín nửa hở.
Mà anh cứ thế ngồi đó không chút gợn sóng, sắc mặt vẫn như thường mân mê chuỗi hạt Phật trên đầu ngón tay, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Tô Thanh Ý không kìm được mím môi.
Tránh ánh mắt của anh, cô tiếp tục cởi những chiếc cúc áo còn lại trước ngực anh.
Làn da trên người anh còn trắng hơn cả da mặt một chút. Toát lên một vẻ trắng lạnh của người ít khi thấy ánh mặt trời.
Tô Thanh Ý nghĩ đến người ngày thường ngay cả tay áo cũng ít khi xắn lên, lại bị cô cởi thành ra thế này, đành phải nuốt nước bọt.
Đầu gối vốn đang căng cứng quỳ bên chân anh, cũng bất giác mềm nhũn ra, sống lưng thon thả thẳng tắp cũng từ từ hạ thấp xuống, tiến lại gần đôi chân đang tách ra tự nhiên của anh.
Anh vẫn giữ gương mặt đĩnh đạc mà thanh minh đó. Không bị cô quyến rũ, cũng không vì mình mà khó xử.
Tô Thanh Ý lặng lẽ trượt người ngồi xuống đùi anh.
Tà sườn xám của cô theo cử động của cô mà kéo về phía trước, phần váy vốn che khuất bắp chân cũng theo đó mà rủ xuống, để lộ phần da thịt bên ngoài đùi cô.
Trắng nõn, thon dài, khẽ khàng quỳ rũ bên một ống quần tây của anh.
Anh cảm giác được cô ngồi không được vững lắm, theo bản năng ôm lấy chân cô. Cô lại vào đúng lúc này hôn lên môi anh, khác với những cái chạm lướt qua rồi dừng của anh, cô ngậm lấy cánh môi anh, không chút kiêng dè cạy mở môi răng anh, vươn lưỡi quấn quýt lấy lưỡi anh.
Chuỗi trầm hương trên mu bàn tay anh, theo động tác anh ôm lấy đùi cô, rơi xuống tà váy cô.
Anh nhắm mắt lại, lặng lẽ đáp lại nụ hôn của cô.
Sự đáp lại của anh vô cùng kiềm chế, cô thậm chí không cảm nhận được anh đang đáp lại cô.
Chỉ cảm thấy người này thật thà dễ bắt nạt, cho dù không hài lòng, cũng sẽ chỉ nhẫn nhịn, bị những cái gọi là nguyên tắc và trách nhiệm của anh ép đến không thể động đậy.
Tô Thanh Ý không cảm nhận được bất kỳ nguy cơ nào có thể bị xâm phạm từ trên người anh.
Thậm chí còn nảy sinh một cảm giác an toàn rằng cô có thể gọi dừng bất cứ lúc nào.
Cô càng thêm không kiêng dè, vừa quỳ trên người anh, vừa nắm lấy bàn tay anh đang ôm trên đùi mình, đặt lên ngực mình.
“Anh ơi, anh nắn một chút đi.”
Anh không nói gì, mà thuận theo lời cô mà siết nhẹ ngón tay. Cô tức thì cúi người xuống, khe khẽ rên lên bên tai anh.
Nhẹ nhàng, nhỏ bé, ngoài anh ra, căn phòng rộng lớn này không bắt giữ được chút hơi thở nào khác.
Anh cụp mắt liếc nhìn đường cong phập phồng dưới lớp khuy cài của cô, lặng lẽ ngước mắt nhìn cô.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi cắn nhẹ, gò má ửng hồng phơn phớt, gương mặt rạng rỡ dịu dàng lộ rõ vẻ rung động ẩn nhẫn kiềm chế, tựa như một đóa hoa hàm tiếu chờ nở.
Yết hầu nhô cao của anh bất giác nuốt khan, nhưng trong ánh mắt vẫn là sự sâu thẳm và thanh minh.
Ngón tay anh siết lại, đồng thời cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Như vậy thật sự sẽ s.ư.ớ.n.g sao?”
Cô mở đôi mắt ươn ướt, ngơ ngác nhìn anh.
Như thể đang hỏi anh, vậy còn phải làm thế nào mới gọi là sướng? “Có muốn…” Anh dịu dàng hỏi ý kiến cô: “Anh luồn tay vào không?”
Tô Thanh Ý ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Đôi mắt anh quá đỗi đĩnh đạc, không nhìn thấy một chút hoảng loạn nào bị ***** cuốn đi, như thể chỉ đơn thuần là đang phục vụ cô.
Cô thoáng do dự, nhưng cũng không từ chối.
Mà trong lúc cô thất thần, tay anh đã đặt lên hàng khuy cài vạt chéo chiếc sườn xám của cô. Cô bất giác nắm lấy vải áo trên cánh tay anh.
Anh lại không cởi hết toàn bộ, chỉ cởi hai chiếc cúc áo phía dưới, vừa đủ để lộ ra một khe hở cho bàn tay có thể luồn vào.
Tô Thanh Ý nhìn thẳng vào mắt anh không chớp.
Anh nhìn thẳng vào một góc sàn nhà phía sau cô, bàn tay nâng lên của cô đang siết chặt làm bậy, còn đôi mắt anh lại vô cùng quy củ và đĩnh đạc.
Anh thật sự chỉ đang “độ” cho cô.
Càng như vậy, sự rung động trong lòng cô lại càng khó mà bình ổn.
Ngoài tiếng rên rỉ khe khẽ nơi đầu môi, vòng eo đang quỳ trên đùi anh của cô cũng bất giác bắt đầu lắc lư, cọ xát vào người anh.
Lúc này anh mới cúi đầu nhìn cô một cái: “Thật sự muốn à?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Lộ ra một chút thanh lãnh mang theo hơi hướng ma sát.
Cô khẽ ừ một tiếng gần như không nghe thấy.
Anh suy tư gì đó, thoáng chút do dự, nhưng cũng không do dự quá lâu, ôm lấy chân cô, đổi tư thế từ đang vắt qua đùi mình, thành nằm tựa vào lòng anh.
Lưng cô tựa vào tay vịn bằng gỗ đặc, muốn nói lại thôi nhìn anh.
Có lẽ nhìn ra sự căng thẳng của cô, anh cũng không lập tức làm gì cô, mà vô cùng nghiêm túc hỏi ý kiến cô: “Còn muốn không?”
“Anh muốn thế nào?” Bàn tay cô đang vịn trên vai anh, bất giác nắm lấy gáy anh.
“Em muốn anh thế nào?” Anh dịu dàng hỏi.
Trong đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng không nhìn thấy một chút xâm chiếm nào bị ***** sai khiến.
Cô không khỏi thả lỏng người, kéo tay anh đặt lên hàng khuy cài sau lưng mình: “Anh cởi cái này ra trước đi.”
Anh muốn nói lại thôi, mấp máy môi.
Nhưng cuối cùng không nói gì cả, cởi bỏ hàng khuy vải bên sườn eo cô, chạm đến hàng móc cài sau lưng áo lót cô. Không được thuần thục lắm, nhưng được cái đầu óc nhanh nhạy, trầm tư ngắn ngủi hai giây đã hiểu rõ nguyên lý của nó.
Cởi ra rồi.
Mà khoảnh khắc cởi ra, anh cảm giác có thứ gì đó như sắp nhảy vào mặt mình, anh theo bản năng lùi lại một chút, ngay sau đó từ dưới hàng khuy vải đã rơi xuống, nhìn thấy một khoảng trắng nõn mịn màng đang rung động.
Anh tức thì nghĩ đến con thỏ con trong video đó. Đôi mắt đĩnh đạc thanh minh thoáng chốc ngẩn ngơ. Giờ phút này mặt và cổ cô đều đã đỏ bừng.
Cô đương nhiên biết anh nhìn thấy gì, hơi nghiêng đầu, không nhìn anh. Anh nhìn làn da ửng hồng của cô.
Chu đáo che đi đôi mắt cô vì xấu hổ mà không dám nhìn thẳng anh, cúi đầu dùng mũi nhấc tấm áo vạt chéo nửa che nửa hở lên, ngậm lấy một vệt hồng diễm lệ.
Thế nhưng tất cả giác quan của cô đều vì hành động thiện ý này của anh mà được phóng đại vô hạn.
Cô ngửi thấy mùi hương tuyết tùng như tuyết đầu mùa trên người anh, cũng nghe thấy mùi đàn hương thoang thoảng từ những ngón tay anh, cùng với sự mềm mại khi môi lưỡi anh ***** mút.
Cô không thích cảm giác bị người khác khống chế này. Lại bất giác phát ra một tiếng rên rỉ thần phục.
Cô một mặt kháng cự, một mặt lại bất giác ưỡn người lên, đưa về phía môi anh.
Cảm nhận được sự rối rắm của cô, anh nâng bàn tay đang vòng qua eo cô lên, nắm lấy bàn tay cô đang buông thõng dưới tay vịn, chuyền chuỗi trầm hương đang quấn trên ngón tay mình sang tay cô.
Anh nắm lấy đốt ngón tay cô, học theo dáng vẻ thường ngày của mình, từ từ lần qua từng hạt một.
Thế nhưng lòng cô cũng không vì hành động này của anh mà tĩnh lại. Tiếng rên rỉ giữa kẽ răng càng thêm hỗn loạn.
Vòng eo áp sát vào bụng anh cũng vặn vẹo cọ xát càng thêm rõ ràng. “Giang Cảnh Dã…”
“Hửm?” Anh ngẩng đầu lên. “Đi tắm đi.”
Mí mắt anh hơi rũ xuống, nhìn rõ sự phập phồng hé mở dưới vạt áo cô.
Cố nén cơn nghẹn nơi cổ họng, anh làm ra vẻ bình tĩnh kéo lại quần áo xộc xệch của cô, che đậy giúp cô, cài lại cúc áo rồi đáp: “Ừm.”
Sau khi buông cô ra, anh trực tiếp đi vào phòng vệ sinh ở lối vào để tắm rửa.
Tô Thanh Ý ngồi ở mép giường, ***** khuôn mặt nóng bừng của mình, muộn màng sửa sang lại quần áo xộc xệch.
Vừa rồi cô là bị…
Tô Thanh Ý cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào chiếc ghế đó nữa.
Hơn nữa, khi tất cả ***** rút đi, lý trí dần dần quay trở lại não bộ, cô cảm thấy mọi thứ dường như không giống với những gì mình tưởng tượng.
Lúc anh tắm xong từ trong phòng tắm bước ra, cô đã mặc lại quần áo chỉnh tề, đang nằm sấp trên thành giường, vắt vẻo đôi chân dài, xem một bộ phim tài liệu về bò Tây Tạng hoang dã.
Anh không hề tỏ ra vội vàng.
Ung dung ngồi xuống bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn màn chiếu đang phát cảnh bò Tây Tạng phía trước.
Cô làm như không cảm nhận được sự hiện diện của anh. Như không có chuyện gì xảy ra nhìn thẳng về phía trước. Có lẽ nếu là người khác, đã sớm thiếu kiên nhẫn rồi.
Nhưng anh không hề có ý định làm phiền cô, thậm chí còn có vẻ như đang xem rất nhập tâm, gương mặt từ bi bác ái toát lên vẻ thánh thiện hòa hợp với chủ đề.
Xem hết một tập.
Tô Thanh Ý không kìm được quay đầu lại nhìn anh.
Anh cũng đúng lúc này cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại nhìn cô.
Anh mặc chiếc áo choàng tắm dùng một lần do nhà nghỉ cung cấp, gương mặt đậm nét sâu sắc dưới ánh sáng của bộ phim tài liệu, lộ ra một chút từ bi thánh thiện.
Cô không khỏi đưa tay vòng qua eo anh, bò vào lòng anh nói: “…Hay là không làm nữa?”
Anh cũng không cảm thấy bất ngờ, nhàn nhạt cụp mắt xuống, nhìn cô: “Ừm.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
Gương mặt anh bình thản liếc nhìn cô: “Sợ anh vào à?” Cô thoáng chốc bị anh nói trúng tim đen.
Trên mặt có chút mất tự nhiên: “Không phải, em chỉ là…” “Sợ đau à?” Anh đã chủ động giải vây cho cô.
“Sao anh biết…” Cô kinh ngạc, đồng thời không khỏi nghĩ đến nguyên nhân anh biết, lại bắt đầu chất vấn anh: “Anh… ngủ với người khác rồi à?”
Khóe môi anh khẽ nhếch.
Cúi người sát lại gần cô: “Em gái, anh 30 tuổi rồi, kiến thức sinh lý cơ bản này, dù chưa tự mình thực hành qua, cũng nên biết chứ.”
Tô Thanh Ý bất giác lùi người về sau, nhận ra anh muốn làm gì, đột nhiên đứng dậy, lùi về phía đầu giường.
Cô kéo chiếc chăn bông trải trên giường che trước ngực mình, nghiêm túc chỉ vào anh: “Đã nói là không làm rồi mà.”
Anh hiển nhiên cũng không muốn vi phạm lời hứa này.
Nắm lấy bàn tay đang chỉ vào mình của cô: “Vốn dĩ anh cũng không định nhanh như vậy.”
“Vậy bây giờ anh đang làm gì?” Tô Thanh Ý nhìn ***** anh đang tiến lại gần cô, bất giác co chân lại, lùi về phía đầu giường.
“Đừng nhúc nhích,” anh nhìn đôi chân đang kháng cự của cô, dừng động tác lại: “Yên tâm, sẽ không làm em đau.”
Giữa giọng nói dịu dàng trầm thấp của anh, Tô Thanh Ý nửa tin nửa ngờ buông lỏng bàn tay đang ôm đầu gối ra. Anh thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
“Yên tâm, con người anh một khi đã hứa chuyện gì sẽ luôn làm được, đã hứa với em không làm, thì sẽ không làm.”
“Vậy bây giờ anh…” Cô bất giác thả lỏng cảnh giác.
“Chỉ là hôn một chút thôi.” Anh kéo tay cô hơi siết lại, khiến cô tiến lại gần anh, đồng thời cúi người hôn lên môi cô.
Khác với sự l.i.ế.m m.út không chút kiêng dè của cô.
Nụ hôn của anh kiềm chế mà có chừng mực, từ từ làm dịu đi cơ thể đang kháng cự của cô, từ tư thế cuộn tròn mang theo chút đối kháng, đến từ từ nằm xuống theo chiếc chăn bông đang che trước ngực.
Anh cách một lớp chăn bông phủ lên người cô hôn cô. Không có sự xâm phạm thừa thãi, chỉ đơn thuần là hôn cô.
Nỗi sợ hãi đau đớn đó dần dần tan biến trong lòng cô. Cô lại một lần nữa tìm lại được sự tin tưởng đối với anh, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Bàn tay dày rộng của anh xuyên qua
Lớp chăn bông đè trên ngực cô, ôm lấy eo lưng cô dưới lớp sườn xám. Cô vẫn lộ ra một chút bất an: “Thật sự không vào à?”
“Ừm.” Anh trịnh trọng đáp. Cô tức thì trở nên dạn dĩ hơn.
Đôi mắt vốn rụt rè vì lo lắng, lại một lần nữa trở nên sáng ngời. Cô chủ động cởi bỏ hàng khuy cài đã được cài lại của mình.
Ngẩng đầu sát lại gần anh: “Vậy anh cởi lại lần nữa đi.” Anh lại chạm đến khóa kéo sau cổ cô.
Dùng ánh mắt hỏi ý kiến cô.
Cô sững người một chút, nhưng vẫn dời mắt đi, ngầm đồng ý với hành động này.
Anh dọc theo sống lưng cô, nhẹ nhàng kéo khóa kéo sau cổ cô xuống, quen tay cởi bỏ hàng móc cài sau lưng áo lót cô, rồi sau đó, kéo chiếc sườn xám trên vai cô xuống đến eo bụng, thong thả gỡ bỏ dây áo lót đang vắt trên xương quai xanh của cô.
Tô Thanh Ý có chút ngơ ngác nhìn anh.
Mà gương mặt thanh lãnh đĩnh đạc của anh không nhìn thấy một chút ***** nào, như thể chỉ đơn thuần là để cô thoải mái hơn một chút.
Một tay cô ôm che lấy phần dưới xương quai xanh của mình. Do dự nhìn anh.
Mà anh nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, lúc cúi người sát lại gần cô, khẽ nói: “Đừng sợ.”
Cô từ từ buông tay đang che đậy ra. Anh cúi đầu hôn lên.
Cô bất giác rùng mình một cái. Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh hôn càng dịu dàng hơn, như thể chỉ đơn thuần là để nghiệm chứng vấn đề anh đã đưa ra với cô trước đó.
Vừa hôn môi, tay kia cũng nhẹ nhàng ***** *****.
Cô dùng cánh tay che mắt mình lại, không muốn thừa nhận nguyên nhân sâu xa hơn cả nỗi sợ hãi của cô là cô cảm thấy, anh cũng không ***** đến vậy.
Giờ phút này, anh càng chứng thực rõ ràng hơn ý nghĩ này của cô. Anh sở dĩ làm như vậy, chỉ là cảm thấy cô rất thích.
Nhưng cô không thể không thừa nhận, cô thích sự đụng chạm của anh, cho dù biết anh không ***** đến vậy, cũng vẫn muốn anh.
Cô bất giác nâng chân lên, ôm vòng lấy eo anh.
Chiếc áo choàng tắm trên vai anh theo động tác kéo của cô mà tuột xuống, mà anh cũng không hề có ý định sửa lại, mặc cô kéo mình, tiến lại gần môi cô.
Cô buông cánh tay đang che mắt mình ra.
Đối diện là một đôi mắt sâu thẳm và thanh minh, chiếc áo choàng tắm màu đen nửa tuột nửa không trễ xuống lưng anh, để lộ bờ vai thẳng rắn chắc và cơ ngực.
Cô có thể nhìn thấy rõ trong mắt anh không có nhiều *****. Lại như bị ma ám, kéo lấy cổ áo anh, hôn lên môi anh.
Hai tay thon thả của cô đan vào nhau sau gáy anh. Không ngừng ép anh xuống, ưỡn người về phía anh.
Cô dán chặt vào anh. Không chút kiêng dè cọ xát.
Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô.
Tưởng rằng sự “thô bạo” của anh đã làm tổn thương đến cô, anh ôm lấy đôi chân đang vòng qua eo mình của cô, lộ ra một nụ hôn trấn an lên môi cô.
Cô lại chủ động né tránh môi anh.
Dùng đôi mắt ửng hồng nhìn thẳng anh: “Anh ơi, anh có muốn không?” Anh không trả lời câu hỏi của cô.
Nhưng trong lòng anh sớm đã có đáp án, làm như vô tình vùi đầu vào cổ cô: “Anh nói muốn thì em có cho không?”
Cô không cần suy nghĩ mà trả lời: “Không cho.”
Lộ ra một chút khoái trá và quyết tuyệt của sự trả thù. Anh không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
Khóe môi như có như không khẽ chạm hôn lên cổ cô: “Vậy đừng cọ mạnh như vậy.”
Cô lại vào đúng lúc này ấn đôi chân đang vòng qua eo anh xuống.
Ngồi lên eo anh. Anh không thể không nằm xuống, dựa vào chiếc gối đầu mềm mại, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô vẫn giữ đôi mắt ửng hồng đó.
Nhưng ***** trong mắt đã bị thứ quan trọng hơn che giấu đi, mà lời cô nói ra vẫn dịu dàng: “Anh ơi, anh có muốn không?”
Anh không nói gì.
Bởi vì cô cứ thế mặt hướng về phía anh, cầm lấy chiếc dây áo lót bị anh gỡ xuống, đang từ từ mặc lại.
Anh nhìn không chớp mắt từng động tác của cô.
Đây là lần *****ên anh biết, cô ngay cả mặc quần áo cũng có thể quyến rũ đến vậy. Nhưng anh không có bất kỳ hành động xâm phạm nào, chỉ dùng đôi mắt kiềm chế sâu thẳm nhìn cô.
Cô từ từ kéo lại chiếc sườn xám bị anh cởi ra.
Y phục chỉnh tề nhìn anh: “Anh ơi, anh có muốn không?” Anh không nói gì.
Đôi tay cô chống lên eo bụng anh, tiến lại gần: “Anh ơi, em s.ư.ớ.ng rồi, anh thì sao?”
Lục Cảnh Trần nghe ra sự khiêu khích rõ ràng của cô.
Đứng dậy ôm lấy vòng eo sườn xám của cô: “Anh thật sự muốn, em sẽ làm thế nào?”
“Anh cầu xin em đi.” Cô không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô muốn thấy anh động tình, thấy anh cầu xin cô, thấy anh cầu mà không được.
Mí mắt anh hơi rũ xuống, không nói gì, chỉ ấn eo cô, để cô cảm nhận được anh.
Cô có thể cảm giác được có thứ gì đó đang chống vào mình.
Sự oán hận vì thái độ thờ ơ của anh trong lòng, mơ hồ vơi đi một chút. Đôi mắt vốn đã lắng dịu, lại hiện lên một vẻ ngượng ngùng khó tả, cô đứng dậy muốn né tránh.
Lại bị anh siết chặt đùi giữ lại. Cô bất giác nín thở.
Vòng eo phẳng lặng dưới lớp sườn xám càng thêm căng cứng, cả người như bị thứ gì đó đánh trúng, không hề nhúc nhích.
Anh lại trở nên thả lỏng hơn.
Hơi nghiêng đầu, lộ ra một chút lười biếng như có như không: “Bây giờ còn hỏi người đàn ông chơi vòng này ‘được’ hay không?”
Cô cắn môi.
Không dám đáp lại.
“Đừng nghĩ anh tốt đẹp quá, anh…” Anh giơ tay ***** má cô: “Đôi khi cũng sẽ vì… dục cầu bất mãn với em mà nổi giận.”
Tất nhiên Tô Thanh Ý là chưa từng thấy.
Nửa hiểu nửa không nói: “Vậy bây giờ anh muốn sao?” Anh không trả lời câu hỏi này.
Mà ôm lấy mái tóc sau đầu cô: “Chúng ta từ từ thôi.”