"Đúng vậy, Tấn Vương chẳng phải bảo nàng chiều mai đi săn cùng các lang quân sao? Đến lúc đó ta lấy danh nghĩa đi cùng Cơ Ốc, đi theo bên cạnh hắn, làm hộ vệ của hắn, tự nhiên sẽ có cơ hội gặp nàng."
Săn bắn, núi non, rừng rậm, hồ nước.
Khu rừng rậm rạp xanh tươi, có thể che giấu mọi thứ, có núi rừng che chắn cho họ, họ có thể lén lút gặp nhau.
Tim Vệ Trăn đập như trống, khẽ nói: "Được."
Gió đêm thổi đến, hắn cài lên tóc nàng một bông hoa tử đằng, rồi quay người rời khỏi sân.
Vệ Trăn đứng bên cửa sổ, đưa tay vuốt ve bông hoa trên tai, tim đập nhanh hơn trong lồng ngực, lâu lắm mới bình phục.
Nàng biết rõ mình là Công chúa hòa thân, không nên có liên quan đến hắn.
Họ lén lút gặp nhau như vậy, không khác gì sự trái đạo đức.
Nhưng hắn dịu dàng nói muốn gặp nàng như vậy, Vệ Trăn biết mình sẽ không từ chối.
Chú ch.ó nhỏ dưới chân khẽ sủa, Vệ Trăn ngồi xổm xuống, gác đầu lên đầu gối, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, trong lòng có những sợi tơ tình ngọt ngào lan tỏa, khóe môi nở nụ cười.
Nàng đứng dậy đi đến tủ quần áo, nóng lòng chọn bộ quần áo sẽ mặc vào ngày mai.
Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời, Vệ Trăn thay trang phục cưỡi ngựa rồi ra ngoài.
Khi nàng đến lớp học, bên cạnh bãi cỏ đã có rất nhiều người. Vệ Trăn đã dưỡng sắc vài ngày, không cần đeo mạng che mặt nữa, hôm nay vừa xuất hiện, các vương tôn đang trò chuyện đều nhìn về phía nàng, dần dần im lặng, ngay cả các thiếu nữ cũng lần lượt quay mặt lại.
Vệ Trăn đã quen với ánh mắt dò xét của mọi người, nàng thấy Cơ Ốc ở đó, nhưng không thấy bóng dáng Kỳ Yến.
Khi Vệ Trăn đến, Công Tôn Nhàn đang ở trong số các thiếu nữ lập tức cưỡi ngựa đến bên nàng.
Ánh mặt trời gay gắt, chiếu khuôn mặt Công Tôn Nhàn hồng hào: "Gia phụ nói Công chúa mới đến Tấn quốc, còn nhiều điều chưa hiểu về vương cung, ta muốn đi cùng Công chúa, Công chúa sẽ không bận tâm chứ?"
Vệ Trăn lắc đầu: "Đương nhiên không."
Công Tôn Nhàn cười nói: "Vậy hôm nay ta sẽ ở cùng Công chúa."
Đang trò chuyện, tiên sinh dạy cưỡi ngựa và b.ắ.n cung đã đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thường ngày, tiên sinh dạy các hoàng tôn học, nhưng hôm nay có các nữ lang ở đây, vị tiên sinh dạy học đã cân nhắc cho họ, không để mọi người trực tiếp vào rừng, mà bảo mọi người làm quen với lưng ngựa trước, buổi sáng sẽ chơi một trận mã cầu để làm nóng người và cũng để khuấy động không khí.
Đến lượt Vệ Trăn lên bốc thăm, nàng cùng Cơ Ốc được chia vào một đội, hai người sẽ đối đầu với đội của Cơ Anh và Công Tôn Nhàn.
Cơ Ốc nắm chặt tờ thăm chia đội, ánh mắt phức tạp nhìn Vệ Trăn một cái.
Bốn phía vang lên tiếng hò reo và cười đùa: "Cửu đệ kỹ thuật mã cầu không tinh thông, lát nữa đối đầu với Công Tôn tiểu thư và Thập Nhất muội, tuy đối phương đều là nữ tử, nhưng Cửu đệ mà lên sân, cũng xem như hai bên thế lực ngang bằng rồi nhỉ."
Cơ Ốc không nói nên lời, mặt đỏ bừng, nhìn Vệ Trăn và Công Tôn Nhàn, rồi lại nhìn những người kia: "Đừng có hạ bệ ta trước mặt các nữ lang."
Vệ Trăn đến bên cạnh hắn nói: "Cửu Điện hạ, đây chẳng qua là một trò chơi thông thường thôi, ta cũng không quan tâm thắng thua, chúng ta cứ chơi tùy tiện là được."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Cơ Ốc gượng cười: "Được."
Tuy nhiên, đến khi thực sự ra sân, Vệ Trăn mới hiểu, kỹ thuật không tinh thông mã cầu của Cơ Ốc, khiến các hoàng tôn chế giễu, rốt cuộc là đến mức nào. Theo lý mà nói, dù Cơ Ốc không giúp được gì, cũng không đến nỗi gây cản trở chứ, sao có thể mỗi lần đều vừa khéo đưa bóng trực tiếp đến dưới gậy của đối phương?
Hầu như là lần nào cũng vậy.
Hiệp một trận đấu, Vệ Trăn một mình đấu ba, kéo theo Cơ Ốc, cuối cùng thua với tỷ số bốn trên mười.
Vệ Trăn thở hổn hển nhìn Cơ Ốc, hắn nhận thấy ánh mắt của Vệ Trăn, giả vờ nhìn quanh.
Vệ Trăn xuống ngựa đi tới, nhẹ nhàng nói: "Cửu Điện hạ hôm nay có phải không được phong độ không?"
Cơ Ốc im lặng một lúc lâu, nói: "Thật ra hôm nay ta rất phong độ."
Vệ Trăn: "…"
Công Tôn Nhàn ở một bên, không nhịn được che miệng cười một tiếng.
Trong giờ nghỉ giữa hiệp, Cơ Ốc đã bị thương, cỏ và bùn dính đầy người. Có lẽ Cơ Ốc cũng cảm thấy có lỗi với Vệ Trăn, nói: "Công chúa, hiệp hai trận đấu ta không tham gia nữa nhé, ta lên sân chắc chắn sẽ kéo chân Công chúa."
Vệ Trăn nói: "Nhưng trận đấu chưa kết thúc, nếu ngài không tham gia, thì chúng ta sẽ bị phán thua trực tiếp, chi bằng đ.á.n.h thêm một chút?"
Cơ Ốc cũng cảm thấy đau đầu, nhìn vào đám đông một cái, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Công chúa xin chờ một chút, ta đi tìm người cho Công chúa!"
Vệ Trăn nhìn theo hướng hắn rời đi, Cơ Ốc khập khiễng đi về phía một đám người, và dẫn ra một người từ đó.