Kỳ Yến nhướng mày quay đầu nhìn Lục Điện hạ một cái.
Vẻ đắc ý này, khiến đối phương hận đến nghiến răng.
Trên sân đã đến quả bóng cuối cùng, quả bóng này đ.á.n.h xong, thắng thua sẽ được định đoạt.
Vệ Trăn dẫn bóng xông ra khỏi vòng vây, Lục Điện hạ nghiến răng thúc ngựa xông lên, thậm chí muốn dùng thân thể cường tráng của mình trực tiếp húc người xuống ngựa, cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc, thể chất nam nữ vốn chênh lệch, làm gì có chuyện đ.á.n.h thật như vậy?
Nếu Sở Công chúa bị húc ngã ngựa, hậu quả không thể lường trước được.
Trên sân, Kỳ Yến và Cơ Anh đều thúc ngựa chạy tới, Vệ Trăn mềm eo, nghiêng người tránh cú va chạm của nam tử, gậy quét một cái, trực tiếp đưa bóng vào lưới!
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Cả sân im lặng một lát, sau đó phát ra tiếng reo hò như sóng vỗ. Mặc dù người chiến thắng không phải là người Tấn, nhưng trận đấu này đã thắng quá xuất sắc, khiến mọi người xem mà sôi máu.
Cơ Ốc cũng đứng dậy vỗ tay liên tục, phấn khích giơ cao tay reo hò.
Vệ Trăn xuống ngựa giữa tiếng reo hò từ bốn phía, đi đến mép sân. Cơ Ốc tiến lên, đưa khăn sạch cho hai người.
Kỳ Yến nhận lấy khăn lau mặt nói: "Chỉ cần Cửu Điện hạ không kéo chân, ta và Công chúa đâu cần phải đ.á.n.h vất vả như vậy?"
Cơ Ốc ngượng ngùng sờ mũi: "Lực bất tòng tâm thôi, ta cũng không có cách nào khác."
Phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo: "Công chúa!"
Công Tôn Nhàn nhấc váy, nhanh chóng chạy đến, trâm cài tóc và trâm cài lắc lư kêu leng keng, chúc mừng Vệ Trăn: "Công chúa vừa rồi đ.á.n.h bóng trên ngựa, thân hình không hề lung lay chút nào, kỹ thuật cưỡi ngựa lợi hại như vậy, thật sự không thua kém nam nhi chút nào."
Vệ Trăn cười tủm tỉm nói: "Đều là từ trước ở quê nhà, thường xuyên cùng đệ đệ cưỡi ngựa."
Công Tôn Nhàn nắm tay Vệ Trăn: "Vậy chiều nay, chúng ta cùng vào rừng, Công chúa đừng quên nhé."
Hai người đi sang một bên nói chuyện, thì thấy Lục Điện hạ cưỡi ngựa đi về phía này.
Lục Điện hạ đến để xin lỗi Vệ Trăn về chuyện vừa rồi trên sân bóng. Mặt hắn đẫm mồ hôi, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, đỏ bừng hỏi liệu lát nữa có thể cùng Vệ Trăn vào rừng được không.
Vệ Trăn lật mình lên ngựa, không nói một lời, cứ thế cùng Công Tôn Nhàn rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Điện hạ cảm thấy như bị gai đ.â.m vào lưng, bị nhiều người nhìn thấy Vệ Trăn làm mất mặt như thế, hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Hôm nay trên bãi cỏ, Vệ Trăn là người nổi bật nhất.
Nàng thân phận tôn quý, là Công chúa một nước, dung mạo lại xuất chúng nhất, phóng ngựa phi nước đại, mồ hôi vã ra, trên người dường như có một sức sống không ngừng toả ra, rạng rỡ chói mắt. Một mỹ nhân khó gần như vậy thực sự có thể khơi dậy ham muốn theo đuổi và chinh phục trong xương tủy của các lang quân.
Chỉ trong một lát, đã có không dưới ba vị vương tôn mời nàng du ngoạn cùng vào buổi chiều, chưa kể những công tử quý tộc đi cùng các vương tôn nhưng không dám vượt quá giới hạn nửa bước, chỉ có thể lén lút nhìn nàng một hai lần.
Bên này, Vệ Trăn chịu phiền não vì bị ong bướm vây quanh theo đuổi, bên kia Kỳ Yến đương nhiên cũng khó thoát khỏi sự săn đón của các cô gái.
Thiếu niên áo quần tươi tắn, ngựa tốt, khí phách ngút trời, đi đến đâu cũng là tâm điểm của đám đông, các cô gái nhìn thấy đương nhiên đều động lòng.
Trong số đó có vài thiếu nữ táo bạo được xúi giục đi nói chuyện với Kỳ Yến, nhưng Công chúa Cơ Anh đã nhanh chân hơn một bước, đến bên cạnh Kỳ Yến.
Cơ Anh nói: "Tiên sinh vừa nói, buổi chiều sẽ cho mọi người hai người một nhóm vào rừng. Kỳ biểu ca chắc hẳn chưa có bạn đồng hành đúng không? Vậy thì buổi chiều chúng ta cùng nhau vào rừng nhé?"
Cơ Anh nói với Cơ Ốc: "Cửu ca, huynh không giỏi săn bắn, buổi chiều đừng vào rừng nữa, cứ nghỉ ngơi ở bên ngoài sân đi."
Cơ Ốc nói: "Chính vì ta không giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nên ta mới cần Kỳ Yến đi cùng. Muội biết đấy, vạn nhất ta có chuyện gì, có Kỳ Yến ở bên cạnh cũng có người giúp đỡ, đúng không?"
Cơ Anh không ngờ Cơ Ốc vốn luôn dễ nói chuyện lại từ chối thẳng thừng, nàng quay sang nhìn Kỳ Yến: "Biểu ca thấy thế nào?"
Kỳ Yến từ nhỏ đã được săn đón, cũng không phải kẻ chậm chạp không phân biệt được ánh mắt của các cô gái khi yêu mến mình. Hắn chỉ nhàn nhạt nói với Cơ Ốc: "Điện hạ và Công chúa cứ trò chuyện, thần đi kiểm tra cung tên và ống tên."
Cơ Anh nói: "Kỳ Yến!"
Thiếu niên đã phi ngựa đi, bóng dáng dần biến mất.
Cơ Anh nắm chặt roi ngựa, liếc nhẹ Cơ Ốc một cái, bất mãn rời đi.
Mọi người dùng bữa trưa đơn giản, đến buổi chiều thì chuẩn bị vào rừng săn bắn.
Kỳ Yến ngồi trên lưng ngựa, lại thấy Cơ Ốc bên cạnh mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào một chỗ. Thuận theo tầm nhìn của hắn, ánh mắt rơi vào người Vệ Trăn.