Nếu Vương hậu và các Công chúa thực sự ở đây, với nghi trượng của họ, không thể nào không có chút tiếng động nào như vậy.
Vệ Trăn trong lòng cảnh giác, lại hỏi một lần nữa: "Có phải Vương hậu nương nương gọi bà đến không?"
An ma ma nói: "Vệ Đại tiểu thư, đây quả thật là ý chỉ của Vương hậu, nghi trượng ở phía trước, tiểu thư đừng để Vương hậu phải đợi lâu."
Không phải Vệ Trăn nghĩ nhiều, mà là đã có bài học kinh nghiệm trước đó, không thể không cẩn thận.
An ma ma đi xuống ngựa: "Mấy ngày trước, Vương hậu nương nương đã khiển trách tiểu thư vì chuyện dùng hương, lần này tiểu thư cố ý thoái thác, không chịu đi cùng, nếu Vương hậu biết, chắc chắn cũng sẽ trách tội."
Bàn tay Vệ Trăn nắm dây cương khẽ siết chặt.
Chuyện đó quả thật chỉ có thị nữ thân cận của Vương hậu mới biết.
Một thị vệ phía sau thúc ngựa tới: "Tiểu thư nếu không yên tâm, thuộc hạ đến phía trước xem thử?"
"Được," Vệ Trăn hạ giọng: "nhưng trước hết, ngươi quay đầu ngựa, đến bên bãi cỏ tìm A Lăng, bảo đệ ấy dẫn một đội thị vệ tới."
Nếu phía trước nàng thật sự có phục kích, hắn đi lên cũng sẽ chỉ là hi sinh vô ích mà thôi.
Thêm vài thị vệ bên cạnh, nàng cũng an tâm hơn một chút.
Thị vệ nhận lệnh, thúc ngựa phi nước đại, người vừa rời đi thì trong rừng phía trước đã có tiếng động, An ma ma nói: "Tiểu thư, người xem, ngay phía trước rồi."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn nắm chặt dây cương, không để con ngựa dưới thân nhúc nhích một bước.
Bốn bề xanh tươi, trùng điệp như sóng.
Cảnh Khắc đứng trên sườn đồi, cây cao che khuất thân hình hắn, nhưng từ đây, hắn có thể nhìn rõ mọi thứ xảy ra trong rừng săn phía trước.
Thị vệ bên cạnh nói: "Vệ Đại tiểu thư đã phái một thị vệ quay về."
"Không cần quan tâm." Cảnh Khắc khàn giọng nói.
"Điện hạ, có nên ra tay ngay bây giờ không?"
"Cứ dụ nàng đi sâu hơn một chút. Bên Vệ Chương đã chuẩn bị xong chưa?"
"Dã thú đã bố trí xong, thuộc hạ đi xem lại."
Cảnh Khắc nhìn thiếu nữ mặc váy đỏ như lửa phía dưới, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt.
Thị vệ của Vệ Trăn thúc ngựa chạy ra khỏi rừng, đi được nửa vòng nhỏ quanh bãi cỏ, vẫn không tìm thấy Vệ Lăng, bất đắc dĩ, đành phải tìm sự giúp đỡ từ binh lính bên bãi cỏ, binh lính dẫn hắn đến trước mặt Kỳ Yến. Binh mã của Chương Hoa cung đều do thiếu tướng quân quản lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thiếu tướng quân, tiểu thư nhà ta đang ở trong rừng săn, cần một vài người, không biết có thể phiền ngài cho mượn một đội thị vệ không?"
"Nàng ấy ở trong rừng?" Kỳ Yến hỏi.
"Vâng, tiểu thư đang rất vội. Nếu tiểu nhân quay về ly cung dẫn gia đinh thị vệ, từ đây còn khá xa, mượn của ngài là tiện nhất."
"Thiếu tướng quân." Một người bên cạnh nhanh chóng bước lên đài cao, đến trước mặt Kỳ Yến bẩm báo: "Vệ Chương đã đi đường tắt vào rừng săn, hành động lén lút, thuộc hạ phát hiện liền đến báo cáo."
Mặt trời vàng đã lặn về tây, sắp xuống núi, lúc này Vệ Chương vào rừng có thể làm gì?
Kỳ Yến mặt lạnh như sương, nắm chặt thanh kiếm đeo bên hông, lạnh giọng nói: "Lập tức dẫn một đội nhân mã, theo ta vào rừng."
Sâu trong núi rừng.
Vệ Trăn ngồi cao trên lưng ngựa, từ khi phái thị vệ rời đi, nàng vẫn luôn quan sát bốn phía. Vừa rồi trong rừng bên trái có tiếng chim bay, nếu nàng quay đầu ngựa, phi thẳng về phía bên trái, hẳn là có thể gặp được các quý tộc khác đang săn bắn.
Nàng không đợi lâu, ra hiệu cho một thị vệ khác bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý của nàng.
Hai người định cùng nhau quay đầu ngựa, nhưng đúng lúc này: "vút" một tiếng, một mũi tên lạnh lẽo từ trong rừng phía sau b.ắ.n ra, xuyên thẳng vào lưng thị vệ.
Người ngã khỏi ngựa, m.á.u b.ắ.n lên mặt Vệ Trăn, nhiệt độ vẫn còn nóng bỏng.
Cú sốc khiến nàng c.h.ế.t lặng, khuôn mặt trắng bệch, lông mi dính máu, quay đầu nhìn lại.
Một bóng người cao lớn gạt đám cỏ dại rậm rạp, từ từ bước ra.
Vệ Chương sau lưng đeo một con d.a.o găm sáng loáng, trên mặt nở nụ cười, ánh mắt nhìn nàng như một con mãnh thú đang rình mồi.
"Muội muội, đã lâu không gặp."
An ma ma dẫn đường đã biến mất không dấu vết, trong rừng chỉ còn hai người họ đối mặt.
Vệ Chương bước đến, lời vừa dứt, Vệ Trăn đã giơ tay giương cung, mũi tên dài nhắm thẳng vào giữa trán hắn.
Vệ Chương lớn tiếng nói: "Chỉ cần ngươi lúc này cả gan nhúc nhích một chút, ám tiễn trong rừng sẽ xuyên thủng cổ họng ngươi."
Vệ Trăn c.ắ.n chặt môi đỏ. Hắn rõ ràng bây giờ có thể ra lệnh b.ắ.n tên, nhưng lại án binh bất động, như vậy, chắc chắn là vì còn có tình huống khó khăn hơn đang chờ đợi nàng.
Hắn đã bố trí bao nhiêu thủ hạ trong bóng tối? Chỉ dựa vào một mình nàng, e rằng căn bản không đối phó được.
Nếu bây giờ bị thương, sẽ thật sự trở thành cá nằm trên thớt, mặc người xẻ thịt.
Cũng không biết người nàng phái đi đã tìm được a đệ chưa…