Vệ Trăn xoa xoa mu bàn tay: "Đại Vương mắc bệnh đau đầu, y công trước đây đã rời khỏi Vương đô, t.h.u.ố.c mỡ còn lại đã dùng hết. Con chỉ có thể tự mình điều chế t.h.u.ố.c theo đơn. Vì không yên tâm giao cho người khác nên con đã tự tay làm, vết thương này là do bị nồi t.h.u.ố.c làm bỏng. Con không sao đâu, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi."
Nàng cúi đầu xuống, chỉ để lại mái tóc đen nhánh cho Tấn Vương.
Tấn Vương nhìn khuôn mặt nghiêng trắng nõn của nàng, biết rằng người phụ nữ này tâm tư sâu sắc, tuyệt đối không phải loại người nông cạn tầm thường. Vẻ đáng thương mà nàng thể hiện có thể là cố ý, nhưng việc có thể khiến người khác thương xót nàng cũng là bản lĩnh của nàng.
Xét hành động chứ không xét tâm tư, ít nhất nàng ngày ngày bầu bạn với Tấn Vương, quan tâm Tấn Vương, đích thân giúp Tấn Vương sắc thuốc, và hôm nay trong lúc nguy hiểm lại bảo vệ Tấn Vương, những điều này không thể làm giả được.
Có thể làm được đến mức này, cũng coi như là bản lĩnh của nàng.
Tấn Vương cau mày, Hồng Thạc vội vàng ra hiệu cho Vệ Trăn: "Công chúa còn không mau đến thoa t.h.u.ố.c cho Đại Vương."
Vệ Trăn vội vàng đứng dậy, mở nắp lọ thuốc, thoa một chút lên đầu ngón tay rồi đặt lên thái dương Tấn Vương.
Nàng tựa vào mép giường ngồi xuống, đỡ lấy thân thể Tấn Vương.
Thái dương Tấn Vương giật giật, như thể đang kiềm chế nỗi đau cực độ. Ông nói: "Có một số việc, ta hiểu rõ như lòng bàn tay, đừng có ý định lừa gạt ta."
Tay Vệ Trăn khẽ dừng lại, sau đó tiếp tục xoa bóp.
"Tốt nhất là đúng như ngươi nói, ngươi và Kỳ Yến không có gì. Nhưng nếu ngươi dám lừa dối ta…"
Tấn Vương mở mắt, giọng khàn khàn: "Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Hậu quả của kẻ phản bội ta, ngươi có biết không?"
Vệ Trăn đã ở bên Tấn Vương tròn nửa năm, đương nhiên đã chứng kiến cách ông đối phó với nghịch thần. Nàng cung kính cúi đầu: "Vâng."
Bóng thiếu nữ in trên tường.
Những ngón tay mềm mại của nàng chậm rãi xoa bóp thái dương ông, t.h.u.ố.c mỡ lạnh lẽo thấm vào da thịt, dần dần làm dịu đi cơn đau của Tấn Vương.
Sau khi thoa t.h.u.ố.c xong, Tấn Vương ra hiệu cho Vệ Trăn lui xuống.
Vệ Trăn dùng khăn lau sạch ngón tay, cáo từ rời đi.
Tấn Vương nghe tiếng đóng cửa, mở miệng nói: "Hồng Thạc, những lời nàng ta nói, mấy phần thật mấy phần giả?"
Hồng Thạc nghiêng người: "Nô tài cũng không nhìn ra được, nhưng Đại Vương đồng ý cho Công chúa thoa thuốc, cũng là nguyện ý tin Công chúa một lần."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tấn Vương nói: "Nàng luôn biết cách lấy lòng, chiều ý ta. Trong số những tôn nữ của ta, có ai sánh được với nàng? Vừa rồi ta đối diện với nàng, suýt nữa không nói được lời nặng."
Hồng Thạc cúi đầu không dám nói, trong lòng lại dậy sóng. Nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Tấn Vương quan tâm đến một người trẻ tuổi như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Suýt nữa không nói lời nặng, nhưng cuối cùng không phải vẫn nói sao?
Hồng Thạc thở dài: "Mong Công chúa tự trọng, đừng để Đại Vương thất vọng."
Ngón tay dài của Tấn Vương đặt lên trán: "Ta nhớ, năm xưa Cơ Cầm cũng quỳ xuống trước mặt ta như thế, nói rằng tuyệt đối sẽ không có quan hệ gì với Kỳ Triệt, nhưng sau đó nó lại bỏ ta đi."
Giọng Tấn Vương phiêu diêu như khói.
Hồng Thạc nói: "Đại Vương, trong lòng Công chúa vẫn luôn có ngài."
Tấn Vương nói: "Cử người bí mật theo dõi hai người họ, nếu có bất kỳ điều gì bất thường thì lập tức báo lại cho ta."
Hồng Thạc nói: "Nô tài đi ngay đây."
Tấn Vương đặt tay lên vết thương ở ngực, cơn đau dữ dội lập tức lan tỏa từ tim, khiến ông toát mồ hôi toàn thân.
Ông nhắm mắt lại, hình ảnh cô con gái nhỏ hiện lên trước mắt. Cơn đau bao trùm toàn thân, khoảnh khắc này, Tấn Vương cảm thấy một sự mệt mỏi chưa từng có.
Đêm đã khuya, khi Vệ Trăn bước ra khỏi điện, người bên ngoài lập tức tiến đến, hỏi thăm tình hình Tấn Vương.
Sau khi Tấn Vương tỉnh lại, ông chỉ triệu kiến riêng Vệ Trăn, sự coi trọng này không khỏi khiến người khác ghen tỵ.
Mọi người nghe nàng nói Tấn Vương đã bình an, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, đến giờ phút này, các quý tộc hoàng gia cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, từng tốp rời đi.
Vệ Trăn cũng bước lên hành lang, đi về phía cung điện của mình.
Trên đường, Lương Thiền hỏi: "Công chúa có bị thương không?"
Vệ Trăn lắc đầu: "Không sao, ta rất ổn."
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện của hai người. Lương Thiền hướng về phía người đến hành lễ: "Kính chào Thất Điện hạ, kính chào tướng quân."
Đã gặp mặt, Vệ Trăn cũng không thể giả vờ không thấy.
Khi hành lễ, nàng lùi lại một bước.
Cơ Ốc nhìn Kỳ Yến một cái, động tác này của Vệ Trăn rõ ràng là cố ý tránh Kỳ Yến.
Vệ Trăn nói: "Thiếu tướng quân đi trước đi."