Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 213



 

Và nàng cũng không biết, liệu hắn có đủ quyết tâm lớn đến thế, cùng nàng đối mặt với những lời đàm tiếu kia không.

 

Nàng nhìn sang vết thương trên n.g.ự.c hắn: "Kỳ Yến, tiền đồ mà chàng dùng tính mạng để giành lấy, không thể vì ta mà bị hủy hoại."

 

Kỳ Yến im lặng một lát, rồi chậm rãi nói: "Vệ Trăn, ý nàng là, muốn không còn qua lại với ta nữa?"

 

Vệ Trăn nói: "Chỉ là tạm thời đừng gặp mặt, tránh phong ba bão táp trước, để Tấn Vương xóa bỏ nghi ngờ, đợi sau này..."

 

Nhưng sau này sẽ ra sao. Lòng Vệ Trăn không kìm được mà chùng xuống, bây giờ họ chỉ là đừng gặp mặt, vậy thì sau này khi nàng đã đính hôn, đã thành thân, họ càng không có cơ hội gặp nhau nữa.

 

"Sau này sẽ ra sao?" - Kỳ Yến tiến lên một bước: "Muốn thông gian sao? Muốn lén lút ở bên nhau sau lưng trượng phu của nàng?"

 

Vệ Trăn không ngờ hắn lại nói ra những lời như vậy, lòng nàng chấn động, quay lưng đi.

 

Người phía sau hoàn toàn im lặng.

 

Vệ Trăn đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng hé một khe hở. Ánh tuyết tràn vào, nàng nghiêng mặt đi, không muốn hắn nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt mình.

 

Nàng chưa bao giờ muốn cắt đứt quan hệ với Kỳ Yến.

 

Họ thật sự không còn lối đi nào nữa sao?

 

Người phía sau gọi nàng một tiếng, Vệ Trăn không quay đầu lại.

 

Gió thổi đến, cây cối xào xạc rung chuyển, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Vệ Trăn nhìn về phía cửa, chỉ nghe thấy tiếng từ bên ngoài: "Công chúa, nô tỳ là cung nhân do Đại Vương phái đến hầu hạ người."

 

Vệ Trăn chợt nhận ra, Tấn Vương đã phái người đến giám sát nàng.

 

Nàng quay đầu nhìn Kỳ Yến, ra hiệu cho hắn đừng ra, đừng để bóng hắn đổ lên cửa sổ. Nhưng hắn đã bước ra khỏi bình phong, quay đầu thổi tắt nến.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt nàng tối sầm, rồi nghe thấy hắn nói: "Nàng còn nhớ đêm sinh nhật của nàng đã xảy ra chuyện gì không?"

 

"Đêm đó, nàng đã hôn ta."

 

Thân thể Vệ Trăn run lên, rồi bị một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt, kéo vào một cái ôm lạnh lẽo.

 

Môi của thiếu niên đã đặt xuống, phủ lên môi nàng.

 

Đó là một nụ hôn gần như chiếm đoạt.

 

Hắn nắm lấy cổ tay nàng, đẩy nàng dựa vào mép bàn, cảm giác tê dại lan dọc theo eo lên trên. Vệ Trăn mềm nhũn vì nụ hôn, toàn thân không kìm được mà run rẩy.

 

Tuyết rơi dày đặc gõ cửa sổ, cung nữ do Tấn Vương phái đến vẫn khẽ gõ cửa, nhẹ nhàng gọi nàng.

 

Vệ Trăn khó thở, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không còn sức lực vì nụ hôn, quấn quýt trong hơi thở nóng bỏng của hắn.

 

Hơi thở nối tiếp hơi thở, môi chạm môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vừa hôn nàng, hắn vừa nói: "Hôm nay, hoạn quan bên cạnh Tấn Vương cũng đã ám chỉ với ta, nói rằng Tấn Vương đã hỏi han chuyện hôn sự của ta."

 

"Nhưng ta đã sớm có người trong lòng."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Thân thể Vệ Trăn hơi ngừng lại, hơi thở của hắn phả lên môi nàng, nói: "Người ta thích, là nàng."

 

Vậy nên đừng sợ hãi, đừng kháng cự, hãy chấp nhận ta, bao dung ta.

 

Ta sẽ trao cho nàng, tất cả những gì ta có thể.

 

"Vệ Trăn, xin nàng hãy tin ta. Ta sẽ ở bên nàng, cùng nàng đi đến cuối con đường."

 

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, cảm giác mềm mại tràn vào tim hắn đêm sinh nhật của nàng rốt cuộc là gì.

 

Yêu nàng, chính là cảm giác này.

 

Kỳ Yến cảm nhận đôi môi nóng bỏng của nàng, tuyết rơi dày đặc, đêm tối bao trùm, hắn và nàng cùng nhau dần chìm đắm.

 

***

 

Kỳ Yến tách đôi môi nàng, Vệ Trăn mở to mắt, sống mũi cao thẳng của hắn áp sát làn da nàng, nụ hôn tới như công thành chiếm đất.

 

Khoảnh khắc này, nàng cảm thấy tình cảm bị hắn kìm nén bấy lâu đang trào dâng mãnh liệt.

 

Vệ Trăn bị hôn đến thở không ra hơi, chỉ có thể nương theo hơi thở của hắn để hít thở, gò má trắng nõn ửng hồng, giãy giụa muốn thoát ly, nhưng tay Kỳ Yến đã giữ chặt gáy nàng, không cho nàng rời đi dù chỉ một ly.

 

Chân tay nàng mềm nhũn.

 

Nàng nghe thấy hắn nói bên tai, thoáng giật mình, chính là khoảnh khắc đó, hắn đã có cơ hội, môi lưỡi xâm chiếm.

 

Nàng khẽ rên: "Ngoài kia có người của Đại Vương."

 

Kỳ Yến nói: "Ta biết, đừng mở cửa."

 

Hắn lật tay giữ chặt cổ tay nàng đè lên bàn, chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay nàng, theo sự giãy giụa của Vệ Trăn mà khẽ gõ lên mặt bàn, từng tiếng một, phát ra âm thanh trong trẻo.

 

Hơi thở của thiếu nữ và hơi thở của lang quân quấn quýt trong bóng tối, hòa quyện với tiếng tuyết rơi lất phất ngoài cửa sổ.

 

Đến khi hắn buông môi nàng ra, đôi môi anh đào của thiếu nữ đã bị giày vò đến đỏ thắm quyến rũ.

 

Tai nàng đỏ bừng, mặt vùi vào hõm cổ hắn, mãi một lúc lâu mới hoàn hồn, chỉ run rẩy nói: "Chàng nên đi rồi."

 

Thế nhưng, dù nói vậy, nàng vẫn nắm chặt ống tay áo hắn, không có chút dấu hiệu buông ra.

 

Nàng bình ổn hơi thở trong vòng tay hắn, sau đó giơ tay lên, cũng ôm lấy hắn.