Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 23



 

Các thị vệ kịp thời đến, vây chặt hổ dữ, hai con hổ trong số đó trúng nhiều mũi tên, khí thế giảm đi rất nhiều.

 

Tuy nhiên, dù sao chúng cũng là mãnh thú, vẫn cố gắng chống cự, càng bị thương càng dữ tợn, bị dồn ép, liền xông thẳng vào một thị vệ bên cạnh, muốn thoát khỏi vòng vây.

 

Kỳ Yến lấy mồi lửa ở thắt lưng thân binh bên cạnh, châm lửa vào một đầu mũi tên.

 

Con thú hoang đó làm sao chịu nổi sự đau đớn khi bị thiêu đốt? Sau khi trúng tên, nó gầm lên một tiếng dữ tợn rồi điên cuồng lao đi.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Cảnh Khắc vốn đang quan sát phía dưới, không ngờ con hổ dữ lại lao thẳng lên sườn núi.

 

Hộ vệ kinh hãi thất sắc: "Điện hạ! Mau đi!"

 

Cảnh Khắc lập tức lật mình lên ngựa, thân thể chưa lành hẳn nên động tác chậm hơn một chút.

 

Trong chốc lát, con hổ dữ đã đến gần họ, đôi mắt đỏ ngầu, vồ ngã một người một ngựa xuống đất.

 

Cảnh Khắc lăn xuống đất, quay người lại, đồng tử co rút, chỉ thấy một cái miệng m.á.u há to trước mặt mình…

 

Dưới sườn núi, mặt đất tan hoang như bị giặc cướp tràn qua.

 

Kỳ Yến thu lại thanh trường kiếm dính máu, nhìn quanh một lượt, nếu không nhầm thì lúc đó ở đây phải có ba con hổ.

 

Phía trước có một vệt máu, Kỳ Yến đi tới ngồi xổm xuống kiểm tra, lúc này thị vệ đến báo.

 

"Thiếu tướng quân, không hay rồi, không thấy Vệ Đại tiểu thư đâu cả."

 

Kỳ Yến nói: "Lập tức chia nhau đi tìm."

 

"Vâng!"

 

Trên mặt đất trước mắt, dấu chân ngựa kéo dài về phía trước, còn lẫn với dấu chân hổ dính máu, Kỳ Yến nắm chặt thanh trường kiếm bên hông, theo vệt m.á.u lao về phía trước.

 

Ánh sáng cuối cùng trong rừng cũng dần tắt.

 

Kỳ Yến khẽ nhíu mày, đến khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn.

 

Khi màn đêm buông xuống, khu rừng hoang vu càng trở nên u ám và đáng sợ.

 

Sâu trong núi rừng, một hang động hẻo lánh, Vệ Trăn đang ẩn mình ở đó. Ngựa của nàng đã bị con hổ dữ đuổi theo tha đi, cung tên trên người cũng đã dùng hết, lúc này nàng đã kiệt sức.

 

Vệ Trăn từng học cưỡi ngựa b.ắ.n cung ở phương Nam, nhưng làm sao có thể chống lại một con hổ, gần như là thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

 

Hiện tại, vũ khí duy nhất có thể dùng để tự vệ bên cạnh nàng, chỉ có thanh chuỷ thủ trong tay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng trớ trêu thay, bên ngoài trời lại đổ mưa lớn. Vệ Trăn ngồi trong bóng tối, nghe tiếng mưa rơi ào ào trước cửa hang, hơi lạnh ẩm ướt bao vây từ mọi phía.

 

Thỉnh thoảng một tiếng thú hoang gầm rú vang lên từ xa cũng khiến thần kinh của Vệ Trăn căng như dây đàn.

 

Mưa càng lúc càng lớn, chảy xiết như suối, và trong tiếng mưa đó, nàng nhận ra một tiếng động nhỏ khác biệt.

 

Là tiếng bước chân của động vật.

 

Vệ Trăn cảnh giác nắm chặt con d.a.o găm trong tay. Khi tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa hang, nàng đột nhiên đứng dậy, dùng sức đ.â.m con d.a.o ra ngoài, nhưng lại bị một bàn tay nắm chặt lại.

 

Một giọng nói trong trẻo vang lên theo: "Là ta."

 

Vệ Trăn kinh ngạc: "Thiếu tướng quân?"

 

"Phụt" một tiếng nhẹ, mồi lửa sáng lên, chiếu sáng cửa hang, cũng chiếu rõ khuôn mặt của người đến.

 

"Theo mùi m.á.u tanh, ta đã tìm rất lâu ở gần đây mới tìm thấy nàng." Ánh mắt hắn quét qua Vệ Trăn, giọng nói mang theo hơi lạnh của đêm mưa: "Còn đi được không?"

 

Vệ Trăn không ngờ lại gặp hắn ở đây, gật đầu.

 

Kỳ Yến bảo nàng đi theo sau, hai người cùng ra khỏi hang.

 

Mưa ào ào dập tắt mồi lửa, trong bóng tối, chỉ có thể nhờ ánh sáng yếu ớt của màn đêm để phân biệt phương hướng.

 

Đi được vài bước, Vệ Trăn bị vấp một cái, Kỳ Yến đưa tay đỡ lấy vai nàng, cứ thế đi thêm một lúc, Vệ Trăn mấy lần bị vấp ngã.

 

"Thiếu tướng quân, ta nhìn không rõ lắm." Hai tay nàng vịn vào cánh tay hắn, giọng nói khẽ khàng.

 

Kỳ Yến cúi đầu, thấy thiếu nữ quần áo ướt sũng, trên mặt dính lá cây và vết máu, khuôn mặt như ngọc trắng không một chút huyết sắc, chỉ có đôi môi vẫn đỏ tươi, tựa như yêu nữ tuyệt sắc trong núi rừng được nhắc đến trong thi văn.

 

Và đôi mắt vốn sáng ngời đó, lúc này đã mất đi ánh sáng, trở nên u ám ảm đạm.

 

Kỳ Yến mơ hồ nhận ra điều bất thường, hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

 

"Ta có tật từ nhỏ, hễ đêm đến là tầm nhìn bị ảnh hưởng, giờ trước mắt là một mảng tối đen, chỉ có thể nhờ biểu ca dẫn đường, vừa rồi những hành động đó thực sự không phải cố ý."

 

Có lẽ vì trong lòng có chút hổ thẹn, cách xưng hô của nàng cũng đổi thành biểu ca, giọng nói mềm mại.

 

Kỳ Yến vốn muốn đưa nàng xuống núi luôn, nhưng mưa càng lúc càng lớn, đi lại ban đêm khó khăn, trong rừng rất dễ lạc đường, cộng thêm nàng lại không thể nhìn thấy vào ban đêm…

 

"Chúng ta về hang trước, đợi mưa nhỏ đi một chút rồi hãy đi." Kỳ Yến nói.

 

Vệ Trăn gật đầu đồng ý.