Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 233



 

Vệ Trăn và Kỳ Yến trở về, trên đường có rất nhiều cung nhân đi qua, họ hành lễ với hai người, lùi sang một bên, nhưng ánh mắt lại không giấu được mà lướt qua họ, có khinh miệt, châm chọc, ngạc nhiên, hạ bệ, đủ cả.

 

Vệ Trăn đi thẳng như không có ai, hai người vào sân của Kỳ Yến, nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

 

Vệ Trăn quay đầu nhìn thấy người đến, không khỏi ngẩn ra, rồi hành lễ: "Kính chào Ngụy tướng."

 

Người đàn ông trẻ tuổi đứng cách nàng hai trượng, mặc áo bào gấm xanh thẫm, tay áo rộng màu xanh bay trong gió, những bông tuyết vụn không ngừng bám vào rồi lại rơi khỏi áo bào của hắn. Đôi mắt hắn bình tĩnh, ôn hòa ấm áp, cử chỉ toát lên vẻ thanh nhã.

 

Vệ Trăn hành lễ xong đứng dậy: "Không biết Ngụy tướng vì sao lại đến?"

 

Ngụy Ngọc không nói gì, ánh mắt mơ hồ rơi trên người nàng, trong mắt hắn có rất nhiều cảm xúc khó tả, như thể xuyên qua nàng mà nhìn thấy một thứ gì đó khác.

 

Vệ Trăn bị nhìn đến có chút không hiểu, vẫn giữ nụ cười: "Ngụy tướng đến tìm ta hay tìm tướng quân? Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đêm qua còn phải cảm ơn Ngụy tướng đã hảo tâm choàng áo choàng cho ta và tướng quân, ta vào trong lấy áo choàng cho Ngụy tướng nhé."

 

Vệ Trăn vừa bước một bước, phía sau liền vang lên tiếng Ngụy Ngọc: "Công chúa."

 

Vệ Trăn quay đầu lại, hỏi: "Ngụy tướng có việc gì?"

 

Ngụy Ngọc lấy từ trong tay áo lấy ra một vật, Vệ Trăn vừa nhìn đã nhận ra đây là ngọc bội của mình, nàng lòng khẽ lay động, ánh mắt từ ngọc bội chuyển lên người trước mặt.

 

"Hôm nay thần đến đây, là muốn trả lại ngọc bội này cho Công chúa."

 

Vệ Trăn giơ bàn tay trắng nõn, đầu ngón tay chạm vào ngọc bội, hỏi: "Dám hỏi Ngụy tướng, ngọc bội của ta sao lại ở chỗ ngài?"

 

Ngụy Ngọc: "Là Tả tiên sinh đã đưa cho thần."

 

Bàn tay Vệ Trăn đang nắm ngọc bội siết chặt, lo lắng Tả Doanh đã tiết lộ thân thế của mình.

 

Khóe môi Ngụy Ngọc khẽ cong lên: "Tả Đại nhân nói với thần, ngọc bội này thuộc về Công chúa, là Công chúa nhặt được khi ở Sở quốc. Tả Tiên sinh xem hoa văn trên đó đoán là của nước Ngụy, nên mới tìm thần. Công chúa có biết chủ nhân cũ của ngọc bội này là ai không?"

 

Vệ Trăn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Tả Doanh tìm cớ này để nói cho nàng biết.

 

Nàng hiểu ý, nói: "Đúng là do ta nhặt được, vì trước đây thấy miếng ngọc này không tầm thường, nên đã nhờ Tả tiên sinh giúp ta tìm hiểu xuất xứ của nó. Miếng ngọc này có phải là ngọc của nước Ngụy không? Đại nhân kiến thức rộng rãi, ngoài những điều này, còn có thể nhìn ra điều gì khác không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngụy Ngọc nói: "Một gia tộc quý tộc ở nước Ngụy của ta, năm xưa đã mất một đứa trẻ sơ sinh. Miếng ngọc bội của Công chúa có hoa văn giống hệt với miếng ngọc bội mà họ đặt trong tả lót của đứa bé."

 

Tim Vệ Trăn thắt lại, thân thế của nàng khớp với lời của Ngụy Tướng.

 

"Gia tộc quý tộc đó họ tên là gì? Những năm qua họ sống thế nào, gia chủ và phu nhân còn sống không?"

 

Vệ Trăn hỏi một mạch ba câu, chăm chú nhìn Ngụy Ngọc, muốn từ vẻ mặt hắn ta mà nhìn ra điều gì đó.

 

Từ nhỏ mất mẹ, nàng chưa từng một ngày nào được hưởng sự bầu bạn và yêu thương của cha mẹ, một trái tim hư vô phiêu dật, giờ khắc này dường như sắp trở về thực tại.

 

Ngụy Ngọc cúi đầu, thở dài một tiếng, Vệ Trăn mơ hồ cảm thấy không ổn.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

"Gia tộc quý tộc này, phu nhân đã qua đời."

 

Vệ Trăn giọng run run: "Qua đời rồi?"

 

"Phải, phu nhân qua đời cũng đã vài năm rồi, sau khi bà ấy qua đời, gia chủ cũng chưa từng nạp thiếp hay cưới vợ kế, vì vậy đứa bé gái bị thất lạc năm xưa chính là đứa con duy nhất của ông ấy."

 

Vệ Trăn bước tới: "Làm phiền Ngụy Tướng, có thể kể rõ chuyện của họ cho ta nghe không?"

 

Nói xong, lại sợ mình tỏ ra quá quan tâm, bổ sung một câu: "Ta đã nhặt được miếng ngọc bội này, cũng có duyên với cô nương đó, có lẽ có thể giúp cô nương đó làm tròn một hai phần hiếu thảo."

 

Ngụy Ngọc hoàn toàn không để ý, cũng không có chút khách khí nào: "Công chúa muốn nghe, vậy hạ thần xin được kể."

 

Hắn nhìn sang bàn đá ghế đá bên cạnh: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

 

Vệ Trăn quay đầu: "Kỳ Yến, chàng về trước đi, bên ngoài trời lạnh lắm, ta và Ngụy Tướng nói mấy câu là được rồi."

 

Kỳ Yến nói: "Không sao, ta ở lại với nàng."

 

Hắn đến ngồi cạnh Vệ Trăn, ánh mắt Ngụy Ngọc rơi trên mặt hắn, đ.á.n.h giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, Kỳ Yến nói: "Đại nhân?"

 

Ngụy Ngọc đưa tay lên môi khẽ ho một tiếng, rồi mới chậm rãi kể: "Gia chủ và phu nhân của gia đình này đều là người nước Ngụy, quen biết nhau từ lúc hàn vi, là phu thê hoạn nạn có nhau, tình sâu nghĩa nặng, đặc biệt ân ái."