Nàng không muốn người trước mặt, cũng trở nên đầy vết sẹo như Tấn Lam.
Sau khi nàng dặn dò xong, Kỳ Yến nhẹ nhàng nói: "Được."
Vệ Trăn nhìn hắn, im lặng một lúc lâu, lẩm bẩm: "Vừa rồi có một khoảnh khắc, chàng khiến ta nhớ đến một cố nhân."
Vệ Trăn cười lắc đầu. Kiếp trước nàng đến một ly cung hẻo lánh ở biên giới Tấn Sở để dưỡng tâm, Kỳ Yến đã trở thành Tấn Vương, bận rộn chiến sự, sao có thể đặc biệt đến tìm nàng, lại còn có thời gian ở bên nàng?
Tấn Lam và nàng kiếp trước chỉ là tình cờ gặp gỡ, chẳng qua là một người khách qua đường mà thôi.
Vệ Trăn không nghĩ thêm nữa.
Kỳ Yến vuốt những sợi tóc lòa xòa trên má nàng: "Đợi ta trở về, ta sẽ cưới nàng."
Giọng nói của hắn như gõ vào trái tim nàng, Vệ Trăn cảm thấy lòng mình ngọt ngào như mật chảy qua, nói: "Được."
Mưa rơi liên miên, thiếu niên thiếu nữ tựa vào nhau, dần dần chìm vào giấc ngủ trong sự tĩnh lặng.
Đại quân khởi hành vào sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Trăn đặc biệt dậy sớm, trang điểm đơn giản, rồi cùng Kỳ Yến đi gặp Tấn Vương.
Trong đại điện, cung nhân cầm gương lớn, chiếu vào bóng dáng cao lớn trước mặt, người đàn ông vạm vỡ, phi phàm, từ phía sau lưng hoàn toàn không nhìn ra tuổi đã ngoài bảy mươi.
Cung nhân mặc giáp cho ông, Tấn Vương quay người lại, khuôn mặt uy nghiêm phi thường, vương khí ập đến, khiến người thường nhìn thấy không khỏi muốn bái lạy.
Vệ Trăn bước lên: "Đại Vương sắp viễn chinh, hài nhi có thể thắt chiếc đai lưng cuối cùng cho Đại Vương không?"
Tấn Vương nhìn Vệ Trăn, nói: "Được."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Cung nhân nhường đường, Vệ Trăn bước lên, cầm chiếc đai lưng trên khay, quấn quanh eo Tấn Vương.
Vệ Trăn thắt chặt đai lưng, ngẩng đầu, nói: "Đại Vương bảo trọng."
Tấn Vương nói: "Con hãy ở yên trong vương cung, có việc gì thì tìm Cơ Ốc và Cơ Uyên, bọn hắn sẽ chăm sóc con."
Ông đưa tay ra, nắm chặt cổ tay nàng.
Vệ Trăn giật mình, Tấn Vương bình thường đối với nàng nghiêm khắc, hành động và lời nói quan tâm như vậy, rõ ràng cũng là đang quan tâm nàng. Nửa năm chung sống, sao có thể không có chút tình cảm nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tấn Vương nhấc chân định đi, Vệ Trăn kéo ông lại nói: "Đại Vương đợi đã. Con có vài lời muốn nói riêng với người."
Tấn Vương nói: "Cứ nói ở đây đi."
Vệ Trăn lắc đầu, vẫn kéo ông vào nội điện.
"Đại Vương phải chú ý bảo trọng thân thể, Hồng Thạc công công là người cũ bên cạnh Đại Vương, lần này cũng đi cùng Đại Vương, hài nhi cũng yên tâm được phần lớn, hài nhi đã chuẩn bị một hộp t.h.u.ố.c trị chứng đau đầu, đưa cho công công, chắc là đủ dùng."
Tấn Vương nói: "Cũng không cần nhiều đến thế."
Vệ Trăn bước đến gần hơn, nhìn vị lão nhân trước mặt, ông đã dũng mãnh cả đời, Tấn quốc dưới sự cai trị của ông như hổ dữ sói rừng, khiến chư hầu Trung Nguyên nghe tin đã khiếp sợ, nàng cũng từ đáy lòng ngưỡng mộ vị quân vương truyền kỳ này.
Ngự giá xuất chinh có một rủi ro nhất định. Nàng cũng sợ vận mệnh kiếp trước của ông lại giáng xuống, anh hùng của cả một thế hệ chỉ có thể kết thúc một cách vội vàng như vậy.
Vệ Trăn nói: "Đại Vương nhất định phải để ý những người bên cạnh."
Tấn Vương nói: "Đều là những tướng lĩnh trung thành đã ở bên cạnh quả nhân mấy chục năm, sẽ không có sai sót gì đâu."
Vệ Trăn lắc đầu: "Chuyện hổ dữ tấn công người trước đây, Đại Vương đã quên rồi sao? Kẻ càng tâm phúc, nếu phản bội lại càng khiến Đại Vương không ngờ tới, hài nhi không có ý can thiệp vào việc quân doanh, chỉ là muốn nhắc nhở Đại Vương một câu, trên đường đi, Đại Vương nhất định phải cẩn thận những người thân cận, đừng để kẻ tiểu nhân ở bên cạnh. Hài nhi mong Đại Vương bình an trở về."
Vệ Trăn nói xong liền cúi đầu. Tấn Vương nói: "Con muốn nói gì thì cứ nói, quả nhân sẽ không trách con đâu."
Tiếp đó, nàng cảm thấy mình được nhẹ nhàng ôm vào lòng: "Lần tiếp theo quả nhân gặp lại con, e rằng ít nhất cũng phải nửa năm sau. Trong thời gian này, con đừng bỏ bê việc học, đợi quả nhân trở về, sẽ xem con quản lý Tấn cung ra sao, đừng phụ lòng mong đợi của quả nhân."
Những hành động của Tấn Vương hôm nay, cũng có nghĩa là những mâu thuẫn tranh chấp giữa hai người đã được gạt bỏ.
Vệ Trăn cũng từ từ ôm lấy ông, trong lòng dâng lên nỗi luyến tiếc nồng đậm: "Từ trước đến nay, được Đại Vương trọng dụng, hài nhi vô cùng vinh hạnh, Tổ phụ hài nhi qua đời sớm, coi Đại Vương như Tổ phụ mình, đối với Đại Vương cũng là một tấm lòng chân thành."
Tấn Vương vỗ vai nàng: "Đứa trẻ này..."
Mắt Vệ Trăn chợt cay cay, Tấn Vương lại có chút không biết phải làm sao với nàng, thấy nàng sắp rơi lệ, vội vàng muốn gọi Kỳ Yến đến.
Vệ Trăn lau sạch nước mắt, cười nhìn ông.
Tấn Vương ôm mũ trụ, bước đi uy nghi, ngoài điện mọi người theo sau, bóng dáng hòa vào ánh nắng.