Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 254



 

Kinh thành ẩn mình trong sự phồn hoa, còn cách kinh đô vài trăm dặm, doanh trại quân Tấn như một con mãnh thú nằm phục dưới ánh hoàng hôn.

 

Ngày mai là ngày hai Tề – Tấn giao chiến.

 

Hoàng hôn buông xuống, trên đỉnh đồi cao, ba bóng người đứng sừng sững.

 

Tấn Vương ngồi trên ngựa, nhìn xuống những binh lính đang luyện võ, không khí hoang tàn của chiến trường cổ xưa ập đến.

 

"Cảnh cũ năm xưa, nay hóa thành đất vàng. Bốn bề mênh mông, anh hùng hồn đoạn, đường đến đây là hết rồi."

 

Gió dài thổi đến, cảm khái của Tấn Vương tan biến trong gió.

 

Hồng Thạc cười nói: "Tề – Tấn giao phong, thiếu tướng quân nhiều lần khải hoàn, Đại vương đáng lẽ phải vui mừng mới phải."

 

Tấn Vương chăm chú nhìn bóng người phía dưới, một nam tử trẻ tuổi mặc võ phục màu đen, dưới ánh hoàng hôn như được phủ một lớp ánh sáng lung linh, dáng người thanh tú cao ráo.

 

"Dù là hành quân tác chiến, hay chỉ huy mưu lược, Kỳ Yến đều cực kỳ xuất sắc, đây chính là tướng tinh trời sinh, dù là khi quả nhân còn trẻ, so với hắn e rằng cũng phải kém một bậc, nếu đây là tôn tử của quả nhân, thì tốt biết bao?"

 

Hồng Thạc nhìn sang bên cạnh Tấn Vương, nơi đó còn có một người khác đang đứng, là Bàng Chẩn, một trong hai nguyên soái được định ra trước khi Tấn quốc xuất chinh, đã ngoài năm mươi tuổi.

 

Tấn Vương nheo mắt, lại thở dài: "Chỉ cần tôn tử của quả nhân có tám phần năng lực của hắn, quả nhân cũng không lo ngôi vương không có người kế thừa."

 

Người còn lại chậm rãi mở lời: "Bản lĩnh của Kỳ Thiếu tướng quân, người trong quân ai cũng rõ. Chỉ là Đại vương, lời này xin hãy nói với chúng thần thôi, chớ để người ngoài nghe được."

 

Tấn Vương nói: "Nếu quả nhân nhận Kỳ Yến về dưới gối…"

 

"Đại vương," Bàng Chẩn lên tiếng: "Đại vương hồ đồ, sao có thể bắt chước việc người Cử diệt Tăng gây họa như vậy?"

 

Người Cử diệt Tăng, đó là việc quân chủ đất Tăng năm xưa để ngoại tôn họ Cử lên ngôi, trong mắt thiên hạ, việc người ngoài họ kế vị đồng nghĩa với sự diệt vong của dòng họ Tăng.

 

Tấn Vương nói: "Chẳng lẽ Kỳ Yến không mang dòng m.á.u của quả nhân? Sao quả nhân lại bị coi là bắt chước người Cử diệt Tăng?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

"Đại vương, Tấn quốc lấy họ Cơ làm dòng chính, Kỳ Yến không thể khiến dân chúng phục tùng."

 

"Hắn có năng lực khiến tất cả mọi người thần phục.". Ánh mắt Tấn Vương sắc bén như móc câu: "Nếu quả nhân để hắn lên ngôi, tự nhiên phải khiến lễ pháp chấp nhận được, vậy thì hãy để hắn đổi sang họ Cơ, Tấn quốc ai mà không phục?"

 

Hai người bên cạnh đồng thời khuyên can: "Đại vương…"

 

Tấn Vương thở dài một hơi: "Quả nhân chỉ nói bâng quơ vậy thôi."

 

Tấn Vương ngẩng đầu nhìn trời: "Trận chiến ngày mai, Tề quốc nhất định sẽ phòng thủ nghiêm ngặt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bàng Chẩn nói: "Vị tướng quân Tề quốc phái ra, là đối thủ cũ của Đại vương rồi."

 

Trong đôi mắt Tấn Vương lóe lên một tia lạnh lẽo.

 

Tề quốc có thể tồn tại lay lắt trong thời loạn thế lâu như vậy, tự nhiên cũng không dễ đối phó.

 

Tấn Vương đưa tay về phía Hồng Thạc, nhìn Kỳ Yến phía dưới, nói: "Mang cung tên của quả nhân đến đây."

 

Hồng Thạc dâng cung điêu khắc lên.

 

Tấn Vương giương cung điêu khắc căng như trăng tròn, không hề giảm phong thái năm xưa, nhắm thẳng vào bóng đen dưới sườn đồi.

 

"Vút." mũi tên bí mật xuyên qua ánh ráng chiều, bay vút như điện.

 

Khi mũi tên lạnh lẽo sắp đến gần thiếu niên, bóng người nhanh nhẹn xoay người lại, rút kiếm c.h.é.m lên không trung, mũi tên vỡ đôi, rơi xuống đất.

 

Tấn Vương phá lên cười lớn.

 

Thiếu niên dưới sườn cỏ nghe thấy tiếng cười, lật người lên ngựa, phi nước đại đến.

 

Tấn Vương mỉm cười nhìn người đến, Kỳ Yến vừa luyện tập xong, trên má còn vương những giọt mồ hôi, hỏi: "Đại vương tìm ngoại tôn?"

 

Tấn Vương giơ tay xoa vai hắn: "Ngày mai đại quân tấn công, đêm nay con cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."

 

Kỳ Yến nói: "Không sao, con không thấy mệt."

 

Tấn Vương gật đầu: "Lộ trình ngày mai con còn nhớ chứ? Đừng quên, đại quân của Bàng Chẩn đi đầu, là đội quân chủ lực đối đầu địch, con hãy dẫn quân dụ một phần quân địch tiến sâu vào hẻm núi, lợi dụng địa hình phục kích. Còn quả nhân sẽ ở phía sau, sẵn sàng tiếp ứng các con."

 

Kỳ Yến lộ vẻ do dự.

 

Hắn nhớ lại trước khi xuất phát, Vệ Trăn đã khuyên hắn đừng tách khỏi đội quân chính, nói: "Đại vương, sách lược lần này liệu có cần điều chỉnh một chút không…"

 

"Quả nhân và con chẳng phải đã bàn bạc nhiều lần rồi sao, lợi dụng địa hình nơi này là tốt nhất, quả nhân tin con."

 

Kỳ Yến trầm ngâm hồi lâu: "Ngày mai, hài nhi có thể mang thêm binh lính không?"

 

Thông thường, trước chiến tranh, nếu bố trí binh lực đã định, không thể dễ dàng thay đổi, bởi vì dắt một sợi tóc có thể làm lay động toàn thân, nhưng Tấn Vương nhìn ngoại tôn, nói: "Quả nhân sẽ cấp thêm cho con năm nghìn, con cũng có thể an tâm hơn."

 

Kỳ Yến ôm quyền cười nói: "Đa tạ ngoại tổ."