Các cung nhân quỳ rạp dưới đất, run rẩy nói: "Công chúa đã đi từ chiều…"
Cơ Uyên khẽ cười một tiếng.
Cuộn tre trên bàn bị gió thổi kêu xào xạc, Cơ Uyên đi tới, tùy tiện lật xem, toàn là những lời trong thư của hắn.
Trong đó có một bức thư, hẳn là Kỳ Yến vừa gửi từ biên ải về cho nàng, viết: "Tâm mù có thể chữa, người trong vũ trụ, nhỏ bé như phù du, ví như lá cỏ trên núi non hùng vĩ, ý rộng thì trời rộng."
Cơ Uyên bình tĩnh đọc xong thư, hỏi người phía sau: "Cửa thành đã bị phong tỏa chưa?"
Phía sau im lặng, sau đó có người nói: "Thuộc hạ đi ngay."
Cơ Uyên quay người: "Đi lấy ngựa của ta."
Thị vệ đi theo hắn cùng ra khỏi điện. Cơ Uyên nhìn màn đêm sắp buông xuống, hắn nhớ rõ ràng, chiều tối khi hắn về cung, lính gác cổng không báo cáo với hắn có ai ra ngoài, vậy thì dù Vệ Trăn có rời đi, cũng phải sau khi hắn về cung, tuyệt đối không kịp ra khỏi thành.
Tiếng vó ngựa giẫm trên phiến đá xanh, vang vọng lớn.
"Phi!"
Kinh đô phồn hoa, người qua lại tấp nập như dệt cửi. Mọi người nghe thấy tiếng "Tránh ra!" rồi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy một thiếu nữ đang cưỡi ngựa phi nước đại. Ngựa chạy nhanh như gió, tà váy màu đỏ thạch lựu của nàng bay phấp phới theo gió, lướt qua như ngọn lửa bùng cháy.
Phía sau nàng là khoảng hai mươi hộ vệ đi theo sát, mang cung dài hoặc bảo kiếm, ai nấy đều cao lớn, vạm vỡ và dũng mãnh.
"Tránh ra!"
Trước khi rời đi, Nguỵ Tể tướng đã để lại một đội người bên ngoài cung cho Vệ Trăn. Vừa rồi nàng cầm ngọc quyết, đến võ quán hội họp với những thủ hạ đó. Nếu chỉ một mình nàng rời thành, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, đây chính là hộ vệ của Vệ Trăn.
"Phi!" Vệ Trăn ra sức thúc ngựa.
Cửa ải phía trước, cánh cổng đang dần khép lại, tia sáng cuối cùng ngoài cổng sắp tắt hẳn.
Binh lính gác cổng quay đầu lại, thấy một đội quân đang lao tới từ cuối đường, liền hỏi: "Ai đó!"
Thiếu nữ trên lưng ngựa lấy ra một tấm lệnh bài, trâm cài quý giá trên tóc làm đôi mắt nàng sáng lên, ánh mắt nóng bỏng: "Ta là Công chúa Sở quốc, phụng mệnh Đại vương xuất thành, mau mở cổng thành!"
Binh lính vội vàng cung kính nói: "Thì ra là Công chúa. Nhưng vừa rồi trên lầu thành trong cung đã kéo cờ, lệnh khóa cổng thành ngay lập tức, e rằng Công chúa…"
Lời còn chưa dứt, ngựa của thiếu nữ đã phi nước đại qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những binh lính đang đóng cổng, thấy Công chúa phi nước đại đến, tốc độ không hề giảm, liền vội vàng lùi lại một bước, kéo cổng sang hai bên. Thiếu nữ mặc quần áo sặc sỡ cưỡi ngựa quý, sau lưng nàng, từng con tuấn mã cũng nối đuôi nhau phóng ra.
Họ vừa ra khỏi cổng thành không lâu, phía sau đã vang lên tiếng vó ngựa như sấm, làm rung chuyển mặt đất.
"Công chúa! Quân truy đuổi đã đến!"
Vệ Trăn ngoảnh đầu lại, thấy ở cuối con đường phía sau xuất hiện một nhóm thị vệ, người dẫn đầu cưỡi ngựa phóng như bay.
Nàng cúi thấp người, mái tóc dài bay phấp phới trong gió, dùng sức quất roi ngựa, con ngựa vì đau mà hết sức lao về phía trước.
Hai đội quân trước sau, truy đuổi nhau trên đồng không m.ô.n.g quạnh, bụi bay mù mịt khắp trời.
Đúng lúc này, một tiếng "soạt" vang lên, một mũi tên lạnh lùng bay sượt qua Vệ Trăn, kèm theo tiếng xé gió sắc nhọn, nhắm thẳng vào lưng hộ vệ dẫn đầu.
Mũi tên đó đến cực nhanh, cực chuẩn và cực hiểm, gần như ngay lập tức, thị vệ cả người lẫn ngựa ngã xuống.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Con ngựa hí dài, nằm ngang giữa đường, mọi người không kịp ghìm cương tránh né, đ.â.m sầm vào, lập tức người ngã ngựa đổ.
Chính khoảnh khắc này đã tạo cơ hội cho đội quân phía sau đuổi kịp.
Vệ Trăn quay đầu lại, thấy Cơ Uyên cách đó vài trượng, trong tay đang cầm một cây cung dài.
Tà áo của Cơ Uyên bay phấp phới, hắn nhận lấy một mũi tên khác do thủ hạ đưa tới, lại giương cung, nhắm vào người bên cạnh nàng.
Vệ Trăn ghìm cương, con tuấn mã màu đỏ sẫm hí một tiếng, nhấc vó, rồi từ từ hạ xuống đất.
Nàng quay người nói: "Cơ Uyên."
Cơ Uyên đặt cung dài xuống, ghìm ngựa dừng lại, cười nói: "Tại hạ còn tưởng mũi tên của hạ thần phải b.ắ.n xuyên qua vài người bên cạnh Công chúa, Công chúa mới chịu dừng lại chứ."
Cơ Uyên đ.á.n.h giá nàng, ánh mắt dừng lại ở gói đồ buộc bên yên ngựa: "Công chúa đây là muốn rời khỏi vương cung?"
Vệ Trăn im lặng.
"Công chúa muốn đi gặp Kỳ tướng quân, hay muốn đi gặp Đại vương? Đợi vài ngày nữa, chiến báo từ tiền tuyến sẽ truyền về kinh đô, Công chúa cũng không cần vội vàng như vậy." Giọng hắn nhẹ nhàng, thanh thoát.
Vệ Trăn đợi các thị vệ của mình lên ngựa trở lại, nói: "Cơ Uyên, ngươi cấu kết với quân Tề, muốn g.i.ế.c vua, g.i.ế.c tổ tiên, cướp đoạt triều chính, trời đất không dung ngươi."